Monday 13 February 2012

Minh Mèo liệt truyện (kỳ 4)

Truyện của TTM trên Thanh niên xa mẹ
 
Kỳ 1 ở đây
Kỳ 2 ở đây
Kỳ 3 ở đây

Tháng hai năm Đức Mạnh thứ năm. Một hôm Thiên Nguyên tiên sinh cùng với Lãng tử Yuki quá bộ đến thăm Minh mèo. Minh mèo thấy bạn tri giao đến chơi thì mừng lắm. Đang nằm cũng gắng gượng mà dậy thi lễ. Nhưng vì ốm yếu quá nên ngã vật xuống giường. Miệng nôn trôn tháo, chân tay co quặp. Hai người kia kinh hãi lắm bèn lấy nhân sâm ra cho ngậm, ra sức cứu chữa. Lát sau Minh mèo hồi tỉnh, Thiên Nguyên tiên sinh mới khóc lóc mà rằng: " Bạn ta lâu ngày không gặp, những tưởng đang vui vẻ hạnh phúc trong cõi Đào nguyên, nào ngờ thân tàn ma dại đến mức này. Cũng là tại ta vô tâm mà thôi." Nói rồi tự tay đấm vào ngực mình thùm thụp để tự trách phạt. Minh mèo khuyên can mãi mới thôi. Yuki ngẫm nghĩ giây lát, rồi bảo:" bệnh nặng thế này phi Dịp Pú Mằn không ai có thể chữa được. Nay Đại lãn đang mải chu du tại kinh thành Hà Nội. Để ta đích thân đến vời về." Còn Thiên Nguyên tiên sinh nên khẩn cấp tới báo với Dương bá Hà bá biết để còn đến trông nom". Thiên Nguyên gật đầu: " Huynh nói phải lắm, vậy ta nên đi ngay cho được việc" Nói rồi hai người dặn dò Minh mèo đôi câu rồi từ giã. Minh mèo nước mắt lưng tròng, cảm động không lời nào tả xiết.



Lại nói mẹ Minh mèo bà Hà đang ở ấp Kỳ Lừa. Một hôm đang đi giữa đường bỗng dưng trời nổi lên cơn mưa to gió lớn, bèn chạy vào trú chân vào trong một ngôi nhà rộng. Nhìn kỹ thì ra đền Kỳ Cùng. Tiện tay thắp mấy nén hương tỏ chút lòng thành thì bỗng một vị thần phùng mang trợn mắt, râu ria vểnh ngược chỉ tay vào bà quát: "Cái gì không phải của nhà ngươi thì chớ nên giữ lâu!Đừng làm chuyện trái mệnh trời. Kẻo quỷ thần không tha đâu!" Bà Hà sợ quá vội quay lưng chạy, bỗng khi ra cửa chân bị bước hụt, ngã nhoài ra đất. Bà Hà choàng dậy, hóa ra là cơn mơ. Mồ hôi túa ra khắp người. Sáng ra thuật lại chuyện đó cho ông Dương hay. Ông Dương cũng chẳng biết thế nào. Lại có tên gia nhân hớt hải chạy vào nhà báo:" Có con gà mái tự nhiên nhảy lên gác bếp gáy như gà trống. Còn con gà trống lại nằm trong ổ đẻ liền mấy quả trứng. Thật không sao hiểu nổi!" Ông Dương bà Hà nghe vậy càng cảm thấy kinh dị. Cứ đứng ngồi bứt rứt không yên.

Môn khách nhà Minh mèo còn có một tay hủ nho là Lò Tôn cư sĩ, thạo thuật chiêm tinh đoán mộng. Lò Tôn người Lộc Bình. Hồi còn nhỏ đi học, thường thích chơi trò tốc váy cô giáo, nên bị các thày ghét lắm. Thành thử tuy học rất giỏi nhưng toàn bị đánh tụt điểm, trở thành học sinh cá biệt. Có lần xem đuổi hình bắt chữ trên đài Truyền hình Hà Nội, đoán tất cả các câu không sai câu nào. Cha Tôn thấy vậy, ngạc nhiên bảo:" Con ta sau này ắt sẽ giỏi thuật chỉ tay tướng số, xem chữ đoán người, chiêm tinh giải mộng". Tôn nghe vậy lấy làm đắc ý lắm.


Có lần Lò Tôn đi đào khoai trộm nhà hàng xóm, bỗng cuốc phải một hộp gỗ cũ kỹ. Đem về nhà mở ra xem thì trong chỉ có quyển sách mà không có khoai, toan vứt đi. Song nghĩ thế nào lại giữ lại xem thì thấy ngoài bìa ghi mấy chữ:"Kỳ môn độn giáp". Dưới phần tác giả ghi: "Bạch vân cư sĩ Nguyễn Bỉnh Khiêm". Lại lật đằng sau thì chỉ thấy mấy dòng chữ nhỏ: "Nhà xuất bản trẻ. Giá 25 quan." Giở ra đọc thấy toàn bí kíp chiêm tinh tướng số, thấy hay quá giữ lại để nghiên cứu. Sau trình độ đại tăng. Năm 15 tuổi đã viết quyển"sổ mơ" cho bọn chuyên lô đề, thu được bạc vạn. Năm 18 tuổi cảm thấy chán chường cuộc sống phồn hoa danh vọng, muốn rong ruổi kết bè kết đảng mọi nơi. Thấy nhà Minh mèo có ao rượu rừng thịt, kẻ sĩ qua lại nườm nượp, ăn chơi trác táng thâu đêm, bèn gia nhập làm môn khách. Tự xưng là Lò Tôn cư sĩ, coi như là học trò của Bạch Vân cư sĩ vậy.
Lò Tôn cư sĩ thấy nhà Minh mèo xảy ra bao việc lạ lùng, bèn bấm đốt ngón tay, giật mình, vội hớt hải chạy lên nhà thưa chuyện với ông Dương:" Điềm gà mái biết gáy, gà trống biết đẻ là xấu lắm, có nghĩa rằng thái âm cực thịnh, thiếu dương cực suy. Minh mèo ắt sắp xảy ra chuyện." Bà Hà sợ hãi hỏi:" Vậy còn chuyện mộng mị của ta thì giải thích thế nào?" Trả lời:" Chưa biết được, có lẽ gia đình đang giữ thứ gì đó của trời, đã đến lúc trả lại". Đúng lúc này thì Thiên Nguyên tiên sinh vừa đến, báo chuyện Minh mèo. Mọi người chẳng còn nghĩ được gì nữa vội vàng giữa trời giá rét cưỡi ngựa thục mạng đến trấn Pò Luông. Nhưng đến nơi thì Minh mèo đã mê man bất tỉnh nhân sự. Người nhà ai nấy đều cuống cuồng lo lắng. Vội vàng gọi đại phu. Đại phu đến, bắt mạch một hồi, lắc đầu mấy cái rồi nói:" Lão phu đã dành gần cả đời người bốc thuốc và nghiên cứu y thuật, song cũng chịu không thể đoán nổi đây là căn bệnh gì. Chỉ biết là vô phương cứu chữa. Mọi người nên nghĩ đến chuyện chuẩn bị hậu sự đi là vừa." Nghe đến đây bà Hà lăn ra ngất xỉu. Ông Dương mặt mày tím tái, chân tay buông thõng vô lực. Trong đám môn khách có mấy kẻ sụt sịt khóc. Tình cảnh vô cùng ảm đạm thê lương. Thiên Nguyên tiên sinh thấy vậy, mới trấn an rằng:"Xin mọi người đừng quá lo lắng, Yuki Lãng tử đang trên đường đón Pú Mằn đại lãn, nay mai sẽ về". Mấy người khẽ lao xao:" đúng đấy đúng đấy, có Pú Mằn ở đây việc tất xong". Ông Dương nghe vậy cũng cảm thấy an tâm đôi phần.

Một ngày trôi qua, Đại lãn vẫn chưa về. Minh mèo thì vẫn li bì không chút sức sống.

Ngày thứ hai trôi qua. Vẫn chưa thấy bóng Đại lãn đâu. Hơi thở của Minh mèo đã yếu lắm.

Ngày thứ tư trôi qua. Pú Mằn và Yuki vẫn biệt tăm. Thân thể Minh mèo đang lạnh dần.

Ngày thứ sáu...

Ngày thứ bảy....

Đến trưa ngày thứ mười thì mọi người dường như đã mất hết hy vọng. Đúng lúc ấy thì Yuki Lãng tử bước vào am. Theo sau là Pú mằn Đại lãn. Mọi người ồ lên mừng rỡ. Đại lãn không nói không rằng, vội vội vàng vàng lấy từ trong túi áo ra một củ nhân sâm, chạy đến nhét vào miệng Minh mèo. Độ nửa canh giờ, da thịt Minh mèo đã có chút hơi ấm. Pú Mằn lúc này mới quay lại bảo với Ông Dương bà Hà rằng: " Bệnh của Minh mèo đã nhiễm vào cao khoang. Thật không còn cách nào cứu chữa. Sâm Cao ly chỉ để kéo dài thêm chút thời gian, song không thể cải tử hoàn sinh. Cần phải tính đến kế khác". Lúc này mọi người thực sự thất vọng. Bà Hà ôm mặt khóc tu tu. Đám môn khách thì cứ nghiến răng trợn mắt dậm chân thình thịch mà rằng:" Ông trời sao thật quá bất công. Minh mèo đương thanh niên trai tráng, lại là quái kiệt thế gian, vậy mà phải sớm chịu cảnh chia lìa dương thế. Thật còn điều gì đau xót hơn?" Ông Dương dường như còn chưa tin, run rẩy hỏi lại:" Quả thực không còn cách nào cứu con ta ru?" Pú Mằn gật đầu xác nhận:" Quả thực với tài nghệ hèn mọn của vãn bối thì không còn cách gì cứu chữa. Đành phó mặc vào số mệnh thôi!"Lúc này Lò Tôn cư sĩ mới sực nhớ ra điều gì, vội nói:" Tôi đoán ra rồi, giấc mộng kỳ dị của Dương phu nhân đúng là vận vào Minh mèo này." Bên dưới có tiếng hỏi:" Thế nào? Xin cư sĩ nói ra cho rõ?" " Cái thứ mà vị thần trong đền Kỳ Cùng cho là Dương phu nhân không nên giữ lâu, chính là Minh mèo. Nay đã đến hạn ông trời đòi Minh mèo về. Đó là số mệnh vậy." Đến lúc này ông Dương bỗng thốt lên:" Thôi đúng rồi. Vậy lời sấm của kẻ bốc phệ năm nào đã ứng nghiệm. Người đó dự đoán đến năm 18 tuổi thì Minh mèo sẽ phải về trời. Năm nay đúng là Minh mèo tròn mười tám tuổi." Mọi người nhao nhao lên:" có lẽ nào lại như vậy? Có nghĩa là Minh mèo cầm chắc cái chết chăng?" Bà Hà lúc này bỗng như bừng tỉnh, reo lên:" A, ta vẫn còn giữ mảnh giấy mà người đó để lại trước khi đi. Giờ hãy lấy ra xem, có lẽ có phương cách gì chăng?" Ông Dương nói ngay:"Đây, đây, hơn mười năm nay, năm nào ta cũng mang nó theo bên mình" Nói đoạn rút từ trong ngực áo ra chiếc ví da hiệu Hermes, lôi ra một mảnh giấy nhỏ đã ố vàng. Mọi người cùng chụm đầu vào xem. Trong ghi 8 chữ, cỡ chữ 14, font tahoma:

"Đức Mạnh đệ ngũ

Kiến ngã Kỳ Cùng"

Độ lúc sau, ở dưới có tiếng người nói:" Thì ra là vậy, ta đã tìm ra lời giải" Mọi người thử nhìn xem ai, thì là Cia đại hiệp.

  

Cia Đại hiệp cũng là danh sĩ đương thời. Vốn là công tử của một gia đình thương lái giàu có tiếng trong vùng, song bản tính hào sảng ưa giao du, lại thích sống tự lập nên đã ra ngoài lăn lộn giang hồ từ sớm. Năm bảy tuổi đã tụ họp được một số đệ tử lập băng "hai ngón" chuyên hành nghề ở khu vực chợ Kỳ lừa, với tôn chỉ bất di bất dịch:" Thu gom và tiêu thụ đồ đánh rơi. Và nếu nó chưa rơi thì cố làm cho nó rơi." Năm mười tuổi nhận bảo kê cho tất cả các nhà trẻ mẫu giáo trong thành. Năm mười sáu tuổi đã đứng đầu một tổ chức chuyên buôn vũ khí hủy diệt như súng cao su, súng pốp, kiếm nhựa, mặt nạ siêu nhân... Bàn tay của Cia bao trùm cõi tội phạm phương Bắc. Đã nhiều lần triều đình dán cáo thị truy nã, cho công sai vây bắt. Song do có tay chân làm đến chức quan tam phẩm trong triều nên toàn thoát chết trong gang tấc. Năm mười bảy tuổi cảm thấy dằn vặt với những tội lỗi mình gây ra nên rửa tay gác kiếm, quy ẩn giang hồ, lấy bầu rượu nắm nem làm bạn, rong chơi suốt ngày. Sau được Lò Tôn cư sĩ giới thiệu đến chỗ Minh mèo giao du kết bè kết đảng.

Lúc này trong đám có tiếng nói rằng:" Cia có cao kiến gì, xin cứ nói ra?"

Cia đáp" Đơn giản lắm. "Đức Mạnh đệ ngũ" có nghĩa là năm Đức Mạnh thứ năm. Cũng là năm nay. "Kiến ngã Kỳ Cùng" có nghĩa là đến gặp ta ở Kỳ Cùng. Có thể là sông Kỳ Cùng hoặc đền Kỳ Cùng. Vậy muốn cứu Minh mèo ta cứ đến hai địa danh kia tìm gặp vị cao nhân nọ là được" Lại có tiếng căn vặn:" Sao Cia chắc chắn vậy, nếu kỳ cùng kia không phải địa danh mà chỉ là kỳ cùng của một cái gì thì sao?" Cia cả cười vuốt râu mà rằng:" Hồi xưa tuy học đến lớp hai thì cô giáo ta chết phải bỏ học, nhưng vẫn nhớ bài chính tả cuối cùng cô ta dạy có nói về phân biệt danh từ riêng và danh từ chung. Danh từ riêng thì được viết hoa. Ở đây theo vết tích để lại thì vị cao nhân kia đã viết hoa chữ "Kỳ Cùng", vậy chỉ có thể là tên một địa danh". Mọi người nghe Cia biện luận đâu ra đấy, không thắc mắc chi nữa.

Tháng ba năm Đức Mạnh thứ năm. Người nhà Minh mèo túa ra dọc hai bên bờ sông Kỳ Cùng lẫn cả đền Kỳ Cùng để tìm vị cao nhân kỳ bí. Điệu bộ ai nấy đều gấp rút khẩn trương. Song dù đã lục tung khắp mọi nơi, và đã hỏi han từng người tình cờ gặp được rằng có thấy ai dáng bộ như thế như thế...thì vẫn chưa có chút manh mối nào cả. Nhân sâm cho Minh mèo ngậm đã dần cạn kiệt. Mọi người đã bắt đầu hoang mang.

Một hôm, lúc Thiên Nguyên tiên sinh đi qua bãi Ma Nẳng ở trấn Thác Mạ, có bọn mục đồng hát rằng:

Thiên linh linh
Địa linh linh

Đức Mạnh đệ ngũ niên,

Lão thiên tru

Linh miêu tử.

Thiên linh linh

Địa linh linh

Bỗng dưng giật thót, cho là có sự lạ. Bèn gọi một đứa trẻ đến, hỏi xem ai dạy chúng mấy câu ấy, thì được trả lời rằng:" Dưới gốc cây hòe đàng kia có một ông lão, suốt ngày chỉ ca hát uống rượu. Độ mấy hôm trước ông già cho mỗi đứa 1 thẻ Vcoin 50k, bảo khi nào thấy có người đi tìm vật gì ở bờ sông thì cứ bài này mà ca váng lên. " Thiên Nguyên tiên sinh vội nhìn theo ngón tay trỏ của đứa trẻ thì quả thực dưới cây hòe đằng xa có một lão ngoan đồng đang ngồi ca hát, liền tiến đến bái kiến.

- Chẳng hay vị tiền bối đây là thần thánh phương nào mà trông dung mạo thanh cao tót vời. chắc chắn không phải hạng phàm phu tục tử.

Lão nhân chưa bận trả lời, cứ cầm cây phách vừa gõ vừa ca. Độ một lúc, mới phủi áo đứng dậy, liếc qua Thiên Nguyên tiên sinh, nói như ra lệnh:

- Nào, đi!

Thiên Nguyên ngơ người, hỏi:

-Thưa lão tiền bối, đi là đi đâu?

- Chẳng phải các ngươi đang tìm người lo việc cho Linh Miêu đó sao? Danh sĩ mà chậm hiểu làm vậy?

Lúc này Thiên Nguyên mới sực tỉnh, "À" một tiếng, rồi vội vàng tháp tùng lão nhân nọ về trấn Pò Luông, nơi Minh mèo đang thập tử nhất sinh.

Phụ mẫu Minh mèo thấy lão nhân đến thì mừng lắm, vội chắp tay thi lễ: "

Kính chào tiên sinh, câu chuyện của tệ gia mười tám năm trước, thật may tiên sinh còn nhớ. Quả đúng là quý nhân hiển linh giúp đỡ vậy."

Lão nhân vuốt chòm râu bạc, ung dung:" Cứu một mạng người phúc đẳng hà sa. Nay ta thử trái mệnh trời một phen vậy". Đoạn dặn dò người nhà làm như thế như thế...

Ngày mười lăm tháng ba năm Đức Mạnh thứ năm. Tiết trời tuy đã bước vào mùa xuân, nhưng vẫn còn lạnh lắm. Lúc này đang là nửa đêm. Bầu trời trong vắt làm cho ánh trăng rằm càng sâu và sáng. Nhưng trên núi Pò Luông sương mù vẫn bảng lảng bay từng đám, tạo không gian ma mị hư ảo như trong cõi U minh giới dưới Địa phủ. Trên ngọn núi, có một đôi tình nhân đang vui vẻ đùa bỡn, tiếng cười tiếng nói lanh lảnh cả một góc rừng. Một lúc, thấy người nam ôm chầm lấy người nữ, miệng hô: "bắt được nàng rồi bắt được nàng rồi." Người nữ cũng cười khanh khách mà rằng:" Đồ yêu ma chết tiệt, chàng làm ta đau rồi đấy" Nam nhân có vẻ hờn dỗi, nói:" Cho tên hạ nhân kia ôm thì được, mà ta ôm thì nàng lại kêu đau ru?" Nữ nhân quay lại, lấy ngón tay xỉa vào trán nam nhân:" Đồ ngốc Hồ ly chàng, nếu không cho nó ôm thì chàng lấy đâu ra công phu như ngày hôm nay, lại còn ra vẻ trách móc" Nam nhân lúc này cười phá lên:" Ha ha ha, ta chỉ đùa nàng một chút thôi, chứ công lao của nàng ta nào dám quên." Nữ nhân cùng cười:" Ông trời quả nhiên đứng về phía chúng ta, để khỏi phụ lòng lão thiên, chúng ta hãy cố sức mà hưởng thụ đi. Hã hã hã..." Đôi tình nhân lại cùng múa may hát hò, tâm đầu ý hợp, đầu mày cuối mắt, có vẻ đắc ý lắm.

No comments:

Post a Comment