Thursday 30 April 2015

MẦM NON CỦA CHA (Nồng Nàn Phố)

Hình như mọi lỗi lầm đều do người đàn ông? Còn đàn bà, họ luôn là những thiên thần? Con luôn yêu mẹ hơn cha dù là con trai hay con gái, đó là tình cảm tự nhiên muôn thuở. Đương nhiên có những trường hợp đặc biệt, không nhiều, cha được con yêu quý. Và vì thế, sẽ có những trường hợp, người đàn bà mới là kẻ có lỗi trong việc hủy hoại tuổi thơ của những đứa con của chính họ...

Tâm sự, chia xẻ để vơi đi nỗi buồn và né tránh vết xe đổ của những người đi trước. Là cha, là mẹ, ai không muốn ngôi nhà ấm tiếng cười trẻ thơ?

Cảm ơn Ý về bài thơ này
Tặng cho những người đàn ông vô tâm

Đừng trở về chỉ để vội vã thăm con
Đừng giải thích thêm bất cứ gì khiến con hãi sợ
Xin lỗi gì nhiều làm mẹ nhớ
Hai mẹ con chẳng có nước mắt nhiều mà khóc mãi đâu cha
Lên năm, lên sáu, lên mười... Ừ con lớn rồi mà
Biết ôm mẹ chặt hơn vào mùa trở gió
Biết lặng im trốn vào phòng cất bí mật giấu mẹ vào đôi mắt đỏ
Đôi mắt nào tròn bằng ngày xưa?
Cha không cần nhắc về những chiều mưa
Giông tố đổ lên nóc nhà không vững
Trái ngọt cha mẹ bẵm chăm dĩ nhiên phải rụng
Khi còn rất non
Nhớ biết bao lần cha nói“yêu con”
Cô gái bé nhỏ sẽ nghị lực vượt qua, cha tin ở con nhiều lắm
Nhưng cha chẳng bao giờ chịu tin: con như mầm non bị chính người gieo đạp dẫm
Biết mặt trời trên đầu nhưng chỉ thấy bóng đau thôi
Ngày con lớn lên có thể sẽ dư bao dung hiểu dòng trôi
Dưới đáy sâu là trăm điều trăn trở
Vẫn muốn chắt chiu bồi thêm thương nhớ
Nhưng vẫn muốn lao về xuôi nô với biển mặn nồng
Và chẳng rõ con có tha thứ cho tội lỗi xưa không?
Cha hẳn sẽ không bao giờ dám hỏi
Cha như con thuyền mải chinh phạt trùng khơi cũng đến ngày già nua lẻ loi nằm đợi
Mong sợi dây neo xưa cột chặt lấy thân mình?
Ôi cha ơi! Đừng trở về và nhắc lại những thời khắc bình mình
Phân bua cuộc đời nào cũng trăm ngàn bão tố
Con và mẹ... Chỉ là hai trái tim, hai dòng máu đỏ
Chỉ là một sợi dây neo cha vứt lại phía xa bờ
Con chẳng đợi cha về nữa đâu vì con nào còn tuổi thơ
Nó đã chết từ ngày cha bỏ mẹ
Nó đã héo từ ngày cha nhổ rễ
Ngọn mầm chưa mọc lên đã quặn bóng thương mình
Con chẳng nghe nữa đâu mà thanh minh
Trong lòng con giờ chỉ còn tiếng mẹ khóc
Ngày mai trong trang đầu tiên con học
Chắc sẽ có bài về tình bất tử của người cha
... Đừng bao giờ mong mọi thứ đi qua
Nhất là khi mẹ và con đã cạn rồi nước mắt
Chẳng người đàn ông nào chết vì bị dằn vặt
Có lẽ cha đã sống thoả một đời người nhờ nhai nát nụ cười con

Wednesday 29 April 2015

Nhân gian ơi, ta đang tỉnh hay say?

SỚM...

Lặng lẽ thức lúc cả nhà đang yên giấc, làm ly trà xanh tươi xay lấy nước. Qua một đêm, dạ dày trống rỗng đón những giọt trà xanh chát, khiến ta buồn nôn và cồn cào. Nôn nao như kẻ say khi bình minh chưa kịp ló rạng. Ta đang say giữa nhân gian hồn nhiên ngủ.

SÁNG...

Hoặc nhịn luôn đợi bữa trưa. Hoặc ăn qua quít dĩa bánh cuốn không chất đạm, chuẩn bị cho 1 ngày ăn chay đầu tháng hay ngày rằm. Hoặc thưởng thức bữa sáng như bình thường, sau hơn 2 giờ đồng hồ, để mặc trà xanh trong chiếc bụng, đốt cháy mỡ thừa của cơ thể. Ta vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó, khiến tinh thần mệt mỏi. Chẳng lẽ cơn say cuộc đời chưa qua, khiến ta chưa tỉnh. Đời, tỉnh chỉ để cảm nhận nỗi đau đớn. Sao không say đi, cái thằng ta?

TRƯA...

Tạm để đây, ra sân tennis tí. Chuẩn bị đổ cồn vào cơ thể, những ngày lễ say quần quật đang ở phía trước.

Tuesday 28 April 2015

Những ngày thân ái đó...

Cùng gia đình rong ruổi trên cung đường đi biển, tới nơi có nắng, có gió và có cả cái đó...

Rong ruổi những cung đường hạnh phúc
Đồi cát ngút mắt, nơi những đứa trẻ bán tuổi thơ kiếm những đồng bạc lẻ bằng cách thức từ 3 giờ sáng, đeo bám khách để chào mời họ thuê những tấm nhựa trượt cát. Giá 10.000đ/tấm. Để rồi mọi người kêu ầm lên là lừa đảo chỉ vì chúng đòi thêm. Rất đơn giản, cứ cho chúng 50.000đ/3 tấm. Nhận tờ 50.000đ, chúng bẽn lẽn cám ơn. Chẳng thấy phức tạp như mạng than thở. Hình như ai đó từng nói: những gì không mua được bằng tiền, có thể mua được bằng rất nhiều tiền. Nếu có rất nhiều tiền, hãy mua sự đơn giản, để cuộc sống dễ thở hơn...

Suối Tiên

Wednesday 8 April 2015

Cung bậc cuộc đời

Chẳng biết từ khi nào, tôi có thói quen hờ hững với nỗi đau của kẻ khác. Nhẫn tâm quay lưng lại những ánh mắt cầu khẩn của người ăn xin hay kẻ bán vé số tật nguyền. Tôi thấy trong lòng mình chút xót xa và đau đớn. Để rồi phần người đâu đó trong đáy lòng bỗng nhói lên, khiến tôi lén lút như thằng trẻ nít phạm lỗi, lấp liếm nhìn vào lưng khi họ thất vọng quay bước.

Đôi lần không cưỡng được, tôi đành rút tờ tiền lẻ tặng họ kèm theo cái lắc đầu từ chối không nhận tờ vé số với lý do: không chơi. Họ, những con người mang bán sự hạnh phúc cho kẻ khác, mà chẳng bao giờ hy vọng hạnh phúc đó sẽ đến với chính mình.

Tôi thường diễu cợt đời bởi tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ rơi xuống đáy của nó. Tôi làm thế vì tôi sợ rằng, khi đã ngã sẽ không bao giờ gượng dậy được. Tôi hèn nhát bởi can đảm chẳng bao giờ chịu kết bạn với tôi.

Vậy mà, có một ngày, tôi đã khóc thương cho số phận mình. Tuyệt vọng bởi niềm tin của mình bị lấy mất. Sẽ chẳng có lý giải đủ để tôi nguôi ngoai và tìm lại niềm tin để tiếp tục sống. Sức khỏe sa sút và tôi biêt, những ngày tháng đó có thể sẽ trôi qua nhưng những ngày tôi còn lại ở cói đời này sẽ ngắn lại rất nhiều. Chuỗi ngày nơi tận cùng nỗi đau khiến tôi mất mát rất nhiều, nhất là sự lạc quan mà thiếu nó, tôi khó có lý do để ở lại cõi tạm này lâu hơn.

Giờ thì mọi thứ dường như tạm ổn. Nhưng nỗi đau trong tâm vẫn nhức nhối mỗi khi quá khứ thì thầm. Lỗi có thể là do tôi, muôn phần.

Không lẽ, lỗi lầm cần phải được trả giá bằng vết thương giằng xé trong những ngày còn lại của cuộc đời? Hay đơn giản vì tôi thích thưởng thức nó một cách bệnh hoạn, để minh chứng rằng tôi đang tồn tại nơi cung bậc thấp nhất của chính cuộc đời tôi?