Monday 26 September 2011

Hội những thằng làm thuê cho Tư bản

Mình đang vận động thành lập Hội những thằng làm thuê cho Tư bản. Về hưu, kiếm được cái chức chủ tịch hội vừa đỡ buồn vừa có "ghế" ngồi.

Nghe mấy đứa trên mạng đồn rằng mình tham quyền cố vị. Già hết đát rồi, về mịa nó đi cho xong còn bày đặt hội này hội kia. Thiệt cái bọn không có mắt.

Friday 23 September 2011

Cuối tuần "ấy" cho vui


Luận về ấy
(Anh Vũ)

Tặng ấy

Ấy không như cơm ăn, như nước uống, như khí trời, không có ấy mấy ngày, ta cũng chẳng ấy, nhưng mà ấy thế thì ăn cơm uống nước hít thở làm gì nếu ấy không cho ấy? Không có ấy trên đời, ta có ấy đến mấy, thì cũng chỉ là người không biết ấy thôi!

Không phải lúc nào ta cũng ấy được dù lúc nào ta cũng muốn ấy, và lúc nào ấy cũng có thể cho ta ấy. Chán thế! Lúc nào ấy cũng có thể cho ta ấy, ấy vậy mà ta vẫn muốn ấy thêm ấy khác, như vậy có phải ta ấy quá không?

Khi ta chưa thấy cần ấy ấy thế, ta là trẻ con, khi ta hết cần ấy ấy nữa, ta lại thành trẻ con, vậy thì ấy làm ta thành đàn ông? Hay là đàn ông ấy ấy nên ấy mới thành ấy?

Khi ta chưa bao giờ có ấy, ta tưởng ấy ấy lắm, nhưng càng có nhiều ấy, ta càng thấy ấy cũng ấy thôi, ấy vậy mà ta vẫn chết vì ấy, thế thì ta có ấy quá không?

Có khi, ta đã nghĩ là ấy chỉ đế ấy, ấy vậy mà, nhiều khi không cần ấy ấy, ấy vẫn làm ta ấy lắm. Nhiều khi đang ấy ấy, mà ta vẫn thấy, ấy thế nào ấy!

Ấy không có ta, ấy không ấy được, ta chẳng có ấy, ta cũng có ấy được đâu, ấy vậy mà ấy và ta, chẳng mấy khi ấy được với nhau, hay là vì ta ấy quá, mà ấy cũng không ấy như ta muốn ấy ấy?

Thật ra, ấy có ấy mấy, ta vẫn nghĩ là ấy rất ấy, dù ta có biết ấy cũng chỉ ấy thôi, ta cũng vẫn ấy lắm, nếu mà một ngày nào đó, ta biết ấy đã ấy rồi, thì dù cho ta ấy ấy mãi, vẫn thấy ấy lắm! Hu hu ấy có thấy ta ấy quá không?

Cơ mà ấy có thấy ấy cần ấy thật hay là ấy chỉ cần ấy nhưng mà không ấy? Hay là ấy nghĩ là bọn ta ấy ấy chỉ vì muốn ấy ấy thôi?

Một số ý hay từ các bài viết trên mạng

DN Nhà nước và những Titanic nội
Phan Thế Hải

Giờ đây, các lực lượng đệ tử của anh Ba, anh Tư đều là con cháu của cụ Yết cả. Năng lực đục đẽo của họ tỏ ra không kém gì cụ Yết Kiêu thời Trần, thậm chí còn vượt trội. Nếu không có chiến hạm quốc doanh, họ lấy đâu ra đất để thi thố tài năng? Bởi thế, họ phải nhất trí cao với các anh về tính chủ đạo của quốc doanh, nhờ đó mới có những chiến hạm vĩ đại như Vinashin, như EVN…

Sự độc tôn lãnh đạo khiến con cháu cụ Yết ngày càng có điều kiện nâng cao tay nghề. Các chiến hạm của anh Ba, anh Tư cứ bịt chỗ này lại rò chỗ kia, tiền thì chảy vào túi riêng còn tàu thì không chịu nổi. Bởi thế, dẫu các nguồn lực quốc gia đều được ưu ái cho các DN nhà nước nhưng doanh nghiệp nhà nước vẫn cứ chìm đều. Khi đại hội đại hiếc, lấy ý kiến ý kiếc, chẳng thằng nào chịu nói thật. Ngu gì lại nói thật, nói thật chỉ được cái sướng miệng. Vì lẽ đó kinh tế quốc doanh vẫn cứ phải chủ đạo, con cháu cụ Yết vẫn có việc đều đều.

Wednesday 21 September 2011

Xả stress

Đọc một bài của Cave Núi, tự nhiên muốn bình vài câu chơi.


Thơ Tố Hữu, chắc ai cũng biết:
“Xít-ta-lin, Xít-ta-lin/ Yêu biết mấy nghe con tập nói/ Tiếng đầu lòng con gọi Xít-ta-lin”

Câu nịnh của Avdeenko (Áp-đin-kô):

“Когда моя любимая девушка родит мне ребенка, первое слово, которому я его научу, будет — Сталин”.
Tạm dịch: “Khi nào con vẹo của em sinh cho em một đứa trẻ, từ đầu tiên em dạy nó, sẽ là- Stalin”.

Chẳng biết ông Hữu với ông Áp-đin-kô iêu ông Xít-ta-lin thiệt hay đểu mà rặn ra được mấy câu để đời hay đến mức người ta phải ghi vào Wikipedia, chứ mình mà nghe con đầu lòng gọi Xít không thôi, chưa cần đến "ta-lin" là đã vả nó rụng hết răng rồi.

Con gì bất hiếu, bố mẹ không gọi, toàn nói bậy. Mình biết tí tiếng Mẽo, Xít (Shit) hình như là cứt. Không hay chút nào. Tát nảy đom đóm là đúng.

Đùa chút chơi giảm stress. Con đầu lòng, mới sanh, đã có răng đâu mà vả cho rụng. Vả lại, mẹ đĩ luôn bế ẵm, nó có rời mắt chút nào đâu mà mình có cơ hột tát. Vợ mà biết, nó đưa cả cái mẹt nó ra cho mà uýnh. Dám không?

Tuesday 13 September 2011

Dũng cảm ước mơ

Đến ước mơ, cũng phải cần sự dũng cảm bởi nếu đã coi mình là người, luôn luôn có những giới hạn không thể vượt qua. Sự sợ hãi từ trong tâm khảm hoặc sự ngăn cản của đối tác, nói rõ hơn, tiếng gầm gừ trong cổ họng của vợ, luôn luôn là sức mạnh vô hình xóa hết những ước mơ quá sức, ngay từ trong trứng nước.

Đời người, chỉ gói gọn trong mấy chục năm mà hơn 50% thời gian dành cho việc ngủ. 49% còn lại dành cho việc kiếm sống nuôi bản thân & chăm sóc gia đình. Chút % còn lại mới thực sự để sống & để chứng minh cái thằng tôi tồn tại.

Kẻ cho phép mình đi du lịch đây đó, sống ngắn về thời gian nhưng sống dài về không gian. Đó cũng đã là một ước mơ và phải dũng cảm mới dám thực hiện và hoàn thành được ước mơ đó.