Friday 23 September 2011

Cuối tuần "ấy" cho vui


Luận về ấy
(Anh Vũ)

Tặng ấy

Ấy không như cơm ăn, như nước uống, như khí trời, không có ấy mấy ngày, ta cũng chẳng ấy, nhưng mà ấy thế thì ăn cơm uống nước hít thở làm gì nếu ấy không cho ấy? Không có ấy trên đời, ta có ấy đến mấy, thì cũng chỉ là người không biết ấy thôi!

Không phải lúc nào ta cũng ấy được dù lúc nào ta cũng muốn ấy, và lúc nào ấy cũng có thể cho ta ấy. Chán thế! Lúc nào ấy cũng có thể cho ta ấy, ấy vậy mà ta vẫn muốn ấy thêm ấy khác, như vậy có phải ta ấy quá không?

Khi ta chưa thấy cần ấy ấy thế, ta là trẻ con, khi ta hết cần ấy ấy nữa, ta lại thành trẻ con, vậy thì ấy làm ta thành đàn ông? Hay là đàn ông ấy ấy nên ấy mới thành ấy?

Khi ta chưa bao giờ có ấy, ta tưởng ấy ấy lắm, nhưng càng có nhiều ấy, ta càng thấy ấy cũng ấy thôi, ấy vậy mà ta vẫn chết vì ấy, thế thì ta có ấy quá không?

Có khi, ta đã nghĩ là ấy chỉ đế ấy, ấy vậy mà, nhiều khi không cần ấy ấy, ấy vẫn làm ta ấy lắm. Nhiều khi đang ấy ấy, mà ta vẫn thấy, ấy thế nào ấy!

Ấy không có ta, ấy không ấy được, ta chẳng có ấy, ta cũng có ấy được đâu, ấy vậy mà ấy và ta, chẳng mấy khi ấy được với nhau, hay là vì ta ấy quá, mà ấy cũng không ấy như ta muốn ấy ấy?

Thật ra, ấy có ấy mấy, ta vẫn nghĩ là ấy rất ấy, dù ta có biết ấy cũng chỉ ấy thôi, ta cũng vẫn ấy lắm, nếu mà một ngày nào đó, ta biết ấy đã ấy rồi, thì dù cho ta ấy ấy mãi, vẫn thấy ấy lắm! Hu hu ấy có thấy ta ấy quá không?

Cơ mà ấy có thấy ấy cần ấy thật hay là ấy chỉ cần ấy nhưng mà không ấy? Hay là ấy nghĩ là bọn ta ấy ấy chỉ vì muốn ấy ấy thôi?

No comments:

Post a Comment