Thursday 2 February 2012

Minh Mèo liệt truyện (kỳ 1)

Truyện của TTM trên Thanh niên xa mẹ

Minh mèo người Ấp Kỳ Lừa, phủ Lạng Sơn. Cha Minh mèo là ông Dương, làm chức nha lại trong phủ. Mẹ là bà Hà. Tục truyền rằng Vào năm Văn Linh thứ hai bà Hà đã có mang trên mười tháng mà vẫn chưa sinh nở. Thiên hạ bàn ra tán vào khiến gia đình cảm thấy phiền muộn lắm. Bỗng một đêm mùa hè bà Hà nằm mộng thấy trên trời xuất hiện một con thú lớn, hình dung cổ quái. Đầu nótuy giống đầu hổ nhưng đuôi nó lại giống đuôi hổ. Con thú xuất hiện gầm rú mấy tiếng rợn óc rồi bỗng sa vào bụng bà. Sau khi tỉnh dậy bà đem việc lạ kỳ thuật lại với ông Dương. Ông Dương bảo: đó ắt là con mèo. Ông Dương bình sinh không ưa chuyện quỷ thần yêu ma nên coi đó là chuyện thường. Đột nhiên mấy hôm sau bà Hà trở dạ hạ sinh một thằng bé khôi ngô tuấn tú đẹp đẽ tót vời. Ông bà hết sứcvui mừng và đặt tên thằng bé là Minh, ý muốn nó thông minh sáng suốt như nhật nguyệt. Sau vì gia đình cảm cái ơn thần mèo đã hiển linh giúp cho mẹ tròn con vuông nên đặt tên tự là mèo. Xóm giềng hay gọi là Minh mèo, riết thành quen.

Minh mèo mũi cao, trán rộng, đôi mắt đặc biệt sáng về ban đêm. Sau mông có ba mươi sáu nốt ruồi son. Lạ kỳ nhất, tuy còn trẻ con mà của quý đã to và dài như thanh niên mười tám. Các cụ trong làng đều cho đó là quý tướng. Tính tình thì thất thường, luôn chiều chuộng đàn bà con gái. Suốt ngày chỉ lo nghĩ đến việc lớn, bỏ bê những công việc vặt trongnhà.

Minh mèo lên ba, chưa biết gọi mẹ,chưa biết gọi cha. Mở miệng ra chỉ thốt lên "gái, gái". Người nhà lo lắm, cho là bị bệnh đao, liền gọi đại phu đến chẩn bệnh. Đại phu đến nhà, xem xét một lượt, rồi bảo với cha mẹ Minh mèo rằng: thằng bé không sao, khỏe mạnh tinh anh còn hơn người thường. Chẳng qua do hệ thống sinh dục phát triển quá mức mới sinh ra như thế, nói xong vẫy áo đi về. Người nhà càng thấy là việc lạ.Nhưng từ đấy không tiết lộ chuyện đó với người ngoài nữa.



Năm lên 5 tuổi, có chị hàng xóm sang chơi, thấy kháu khỉnh liền bế ẵm ra chiều yêu quý lắm. Bỗng dưng thấy trong quần Minh mèo có gì đó cộm lên cọ vào người rất khó chịu, bèn vạch ra xem. Bỗng chị ta thất kinh, đỏ bừng mặt bỏ về. Nhưng mấy hôm sau cứ thấy sang chơi với Minh mèo luôn. Gia đình nghĩ rằng chị hàng xóm tốt bụng yêu quý trẻ con nên không có ý ngờ vực. Hai chị em có ý tư thông tù đấy, ra chiều thích thú lắm.
 
Lại nói Minh mèo lúc đi học,cô giáo hỏi lớn lên thích làm gì. Trả lời: lớn lên Minh mèo này chỉ khoái làm đại gia. Cả lớp nghe thế cười ồ. Riêng cô giáo chỉ khẽ quở yêu Minh mèo rồi nghĩ bụng: thằng bé này chắc sau này sẽ làm được việc lớn, từ đó sinh cảm tình riêng. Minh mèo được cô yêu chiều, lại càng tác yêu tác quái, thường xuyên tuyển các bạn nữ xinh xắn đáng yêu để cùng làm trò vui. Lại còn rủ rê được mấy thằng bé khỏe mạnh lực lưỡng để lập bang lập hội, thi thoảng tổ chức sang các lớp bên tranh hàng. Tiếng lành đồn về đến tai phụ mẫu, ông bà thấy buồn phiền lắm, nhưng không sao khuyên bảo Minh mèo được.

Một hôm có tay bốc phệ cầm một lá cờ phướn trắng vẽ mấy hình thù kỳ quái đi qua làng, đột nhiên đứng trước cửa nhà Minh mèo thở dài ba tiếng rồi quay đầu đi tiếp. Người nhà cả kinh bèn cho người gọi lại hỏi rõ đầu đuôi sự tình. Nhưng gặng hỏi mãi mà người ấy cũng không chịu hé răng nửa lời, mà chốc chốc lại ngửa mặt than trời: "Tham thì thâm, đa dâm hại thận, thật khó lắm thay."Ông Dương bà Hà nghe vậy càng hoảng sợ, vội quỳ xuống xì xụp lạy mà rằng: gia đình tôi từ xưa làm ăn đàng hoàng liêm chính, lại thường xuyên làm phúc giúp người. Vậy xin Tiên sinh mở lòng từ bi mà chỉ đường cho chúng tôi biết đâu là cái nạn để mà tránh, được như vậy chúng tôi nguyện kết cỏ ngậm vành, nào dám quên ơn? Người bốc phệ toan bỏ đi, nhưng thấy thế không đành lòng nên bảo:chuyện tiên cơ đáng lẽ ra ta không nên để lộ. Nhưng do thấy hai người hiền lành nhân hậu, xưa nay chưa làm điều gì sai quấy, nên ta nói cho biết điều này. Cậu quý tử của ông bà vốn kiếp trước là linh Miêu của Thái Thượng Lão Quân trên trời, do bản tính trăng hoa nên trong lễ hội bàn đào của Tây Vương Mẫu đã cố ý cào xước cặp nhũ hoa của nàng Hằng Nga mà bị đày xuống trần gian chịu tội. Đến năm 18 tuổi sẽ phải chịu một kiếp nạn không thể toàn mạng. Nay ta thông báo trước như thế để gia đình còn tiện bề lo liệu. Ông Dương bà Hà nghe vậy lạnh toát xương sống, lại càng lạy người kia như tế sao: vậy làm sao để qua cái nạn này mong tiên sinh ra ơn chỉ giáo. Nhưng người này không nói câu gì nữa, rũ áo bỏ đi, vừa qua khỏi bậc cửa bỗng rùng mình mấy cái rồi biến thành con chim bồ câu trắng, tung cánh bay lên trời. Lúc sau có tên gia nhân nhặt đem vào một mảnh giấy nhỏ, bảo là người kia trước khi bay lên thì để lại. Ông Dương bà Hà mở ra xem thì thấy vẻn vẹn 8 chữ:

ĐứcMạnh đệ ngũ
Kiếnngã Kỳ cùng

Không ai hiểu ý nghĩa của mấy chữ đó, song cho là lời chỉ điểm của nhân vật thần bí kia, nên cũng cất đi để nghiên cứu dần. Minh mèo đi học về, thấy không khí gia đình hôm nay có phần khác lạ nên sinh nghi, bèn gặng hỏi mẫu thân. Bà Hà ôm chầm lấy Minh mèo mà rằng: con ơi thế là trời bắt mẹ con ta xa nhau thật rồi.Minh mèo lại càng ngạc nhiên, bà Hà không còn giấu diếm gì nữa đầu đuôi câu chuyện có thế nào liền kể hết cho Minh mèo nghe. Những tưởng khi nghe xong Minh mèo sẽ lấy đó làm sợ. Nhưng không ngờ hắn chỉ cười mà rằng: chuyện mê tín dị đoan như vậy mà mẫu thân ta cũng tin ru? Ta thân làm nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, có lẽ nào chịu phó mặc số mệnh cho dăm ba câu chuyện nhảm? Từ nay xin mẹ đừng lo lắng về chuyện đó nữa. Sau đấy, lại vui vẻ mà tung tăng chạy chơi cùng đám bạn. Ông bà Dương thấy vậy cũng cảm thấy yên tâm đôi phần.

Minh mèo càng lớn càng tỏ ra là một tay chơi bời nghịch phá có hạng, chẳng mấy chốc cả vùng đã biết tiếng. Không những thế, lại còn quy tụ được một số kỳ nhân dị sĩ suốt ngày ăn chơi nhảy múa, rượu chè gái mú thâu đêm suốt sáng, thác loạn không biết bao nhiêu mà kể. Trong nhóm đó, phải kể đến Thiên Nguyên Tiên sinh đến từ vùng núi Phai Vệ, và Lãng Tử YUKI từ trấn Cửa Nam. Lãng tử YUKI người hùm tay gấu, mắt sáng như sao Mai, thường ưa du ngoạn đó đây, một bên túi áo đeo bầu rượu Mẫu Sơn, một bên dắt quyển sách "Tố nữ kinh", thông hiểu đủ mọi loại thuật ăn chơi ở đời. Thường cứ chỗ nào vui vẻ náo nhiệt là tới góp vui, nhưng chẳng chỗ nào có thể níu chân gã được một ngày. Vậy mà lại chịu làm môn khách nhà Minh mèo, kể cũng là sự lạ vậy. Thiên Nguyên Tiên sinh lại càng thập phần cổ quái. Nghe đồn là cháu chắt chín mươi chín đời của Quỷ Cốc Tử tiên sinh. Lúc mới sinh ra có đám mây ngũ sắc cứ lởn vởn bay trên mái nhà mãi không chịu tan, người đời cho là kỳ nhân. Lên bốn tuổi biết nhìn con gái tắm, lên bảy tuổi bắt đầu mộng tinh. Mười tuổi gái theo hàng đàn, mười ba tuổi bỏ đường công danh sự nghiệp vào núi Phai Vệ luyện phép trường sinh. Hay đi mây về gió. Tuổi đã ngoài 17 mà trông còn trẻ như mới 18, dung mạo phong lưu tiêu sái, không phường Phan An thì cũng là trang Tống Ngọc, quả là người hiếm trên đời. Thiên Nguyên, YUKI và Minh mèo lập thành một hội có tên là "Tam Quái Tạ Sơn", chuyên dụ dỗ thiếu nữ tuổi cập kê về vui vầy ong bướm,trêu hoa ghẹo nguyệt, vùi hoa dập liễu. Thật đại nghịch vô đạo, tội ác cao như núi.



Một hôm nhân tiết trời mới sang thu trong lành mát mẻ, Minh mèo rủ Thiên Nguyên Tiên Sinh cùng Lãng tử Yuki lên núi săn bắn, tạm xa rời chốn ăn chơi trụy lạc. Hai người kia đều vui vẻ mà rằng: như thế tốt lắm. Như các bậc thánh hiền ngày xưa đều dạy mùa xuân mùa hạ thì đọc sách, mùa thu mùa đông thì săn bắn. Nay ta đã trót mang cái danh nhân sĩ, vậy cứ theo người xưa mà làm. Ba người cầm theo một chiếc cung khắc mấy chữ "Slavia 631" nặng đủ 12 cân . Chiếc cung này do ông chú họ bạn chị cô hàng xóm nhà Yuki làm quan đại phu nước Tiệp xách tay về tặng, quý hiếm vô ngần. Cung đã giương lên chắc chắn phải lấy được một mạng mới nghe. Thần cung của Hậu Nghệ nước Hữu Cùng ngày xưa chắc cũng chỉ bá đạo đến dường ấy mà thôi.
Thiên Nguyên Tiên Sanh
Đi độ được chừng 2 canh giờ thì Tam Quái tạm dừng chân tại một tửu điếm nhỏ ven đường. Minh mèo gọi 3 cút mỹ tửu LiQuan và một đĩa lạc hoa sinh để nhâm nhi. Cùng nhau chén tạc chén thù, chẳng mấy chốc đã ngà ngà say. Bỗng đâu nghe có tiếng đọc sang sảng:

A! nhất oản hầu vẫn nhuận.

A! Nhị oản phá cô muộn

A! Tam oản sưu cô tràng

Duy hữu văn tự ngũ thiên uyển..

(Trà ca – Lô Đồng)

Giọng đọc thanh tao vang như khánh đồng mà lại không inh tai chói óc, tiếng khoan như gió thoảng ngoài, tiếng mau sầm sậm như trời đổ mưa. Quả là hiếm thấy. Bọn Minh mèo nhất loạt nhìn quanh thì thấy ra là tiếng đọc của hắc y nam tử ngồi bàn bên cạnh. Gã này nhìn rất khó đoán tuổi, trông thoáng qua thì trẻ như thanh niên tứ tuần nhưng nhìn kỹ thì ít ra cũng phải độ hai chục xuân xanh. Gã mặc một bộ quần áo màu đen tuyền, trên ngực áo có ghi mấy kí tự : addidas. Chân đi đôi hài màu đỏ in chữ Converse century. Đầu đội một chiếc nón hình tròn có ghi chữ Honda. Gã ngồi một mình bên ấm trà, nâng hờ chiếc chén, mắt đăm chiêu nhìn về phía xa, đôi lúc lại dậm chân lắc đầu ra chiều phiền muộn lắm. Thiên Nguyên Tiên sinh thấy lạ bèn lên tiếng:

- Vãn bối xin mạo muội vấn một câu, rằng trông phong cách ăn mặc của tiền bối không giống với người dân nơi đây, vậy chắc là người nơi khác tới?

Hắc y nhân đáp, mắt vẫn không thèm nhìn về phía bọn Minh mèo:

- Tại hạ ở đâu tới, và đi về đâu, liệu điều đó quan trọng với các hạ không? Nhưng đã được hỏi thì tại hạ xin đáp, tại hạ ở phía Nam biên giới phía Tây mặt trời, xa xăm vô cùng tận.



Bọn Minh mèo đang ngơ ngác không biết phía Nam biên giới phía Tây mặt trời nó nằm ở nơi nào trong cõi thế gian, thì Lãng tử Yuki sực nhớ ra điều gì, bảo: đệ có biết nơi ấy. Hồi xưa khi còn vui thú tang bồng đệ có cơ may diện kiến một vị tiên sinh tiên phong đạo cốt hay giao du với bọn quái nhân thiên hạ, vị tiền bối đó nói rằng trên thế gian này tất thảy mọi nơi rừng thiêng nước hiểm đều đã đi qua, riêng Phía Nam biên giới và phía Tây mặt trời là chưa từng ghé chân đến. Thật tiếc lắm thay. Đệ mới hỏi đó là nơi nào thì được trả lời rằng: nơi địa linh nhân kiệt, cao nhân nhiều như lá vàng mùa thu. Đèo Mai Hoa thời xưa nổi tiếng là nơi giao lưu của các bậc kỳ nhân dị sĩ, nhưng so với nơi này khác gì lấy đèn dầu Hoa Kỳ ra soi đường cho xe Lexus, hổ thẹn biết dường nào mà kể.

Minh mèo lúc này mới lên tiếng:

- Hôm nay tiết trời lập thu mát mẻ trong lành lòng người phơi phới, vậy vì lẽ gì mà trông tiền bối cỏ vẻ đăm chiêu làm vậy?

Hắc Y nhân cười nhạt:

- Các người làm sao biết được tâm sự của ta. Ta không quản đường sá xa xôi đến nơi hoang vu hẻo lánh như thế này cũng là vì một loài sinh vật trên núi Pò Luông.

Hắc Y nhân nhấp một ngụm trà, nhìn lướt qua bọn Minh mèo một lượt, rồi thong thả nói:

- Người xưa truyền tụng rằng, trên núi Pò luông có một con Miêu ly đã tu luyện được trên ngàn năm phép thuật. Ngày nó là thú, ban đêm hóa thành người con gái tuyệt sắc vô ngần. Ai có cơ may ân ái với nó một lần sẽ được cộng thêm hai mươi năm tu vị. Ân ái hai lần đả thông kinh mạch, ân ái lần thứ ba bách bệnh tiêu tan, lần thứ tư thoát thai chuyển cốt. Đặc biệt nếu được kết nghĩa phu phụ thì trường sinh bất lão, cái phúc nào bằng được nữa? Nhưng hiềm một nỗi hành tung của nó xuất quỷ nhập thần, ẩn ẩn hiện hiện, biến hóa khôn lường. Thật không thể nào nắm bắt được.

Minh mèo nghe nói mà nước miếng đổ tràn ra bàn. Bèn hỏi:

- Vậy nếu ta tiếp cận được nó thì lấy cách gì mà thuần phục?

Trả lời:

- Phải dùng thần binh mà đả thương gót chân đằng sau bên phải của nó khiến nó không thể vận dụng phép độn giáp mà thoát thân. Từ đó lựa lời nói hoa mỹ lả lơi mà mê hoặc khiến nó phải đồng ý biến thành người mà giao hoan. Đây là hai việc khó tựa lên trời. Tiếp cận được nó đã là một điều khó, dùng lời đường mật để mê hoặc nó lại càng khó khăn gấp ngàn vạn lần. Tám năm nay ta đã đổ biết bao công sức nhưng chỉ may lắm là thấy được cái bóng của nó. Thôi thì cũng là lẽ trời. Của hiếm thế gian ta không có duyên hưởng vậy.

Nói rồi đứng dậy rũ áo bước ra khỏi tửu điếm. Ra ngoài cửa bống ngửa mặt lên cười ba tiếng: Linh Miêu lại gặp Miêu Ly, quả là Ông trời khéo ra tay sắp đặt. Thiên Địa vô thường, muốn tồn tại thì phải biết tiết chế. Nhớ lấy nhớ lấy... Đoạn, phắn mất hút.
 

No comments:

Post a Comment