Thursday 2 February 2012

Minh Mèo liệt truyện (kỳ 2)

Truyện của TTM trên Thanh niên xa mẹ
 
Kỳ 1 ở đây

Bọn Minh mèo ngơ ngác nhìn về phía Hắc Y nhân đang đi khuất dần về phía rặng phong đàng xa. Một lúc sau, Thiên Nguyên Tiên sinh mới buông lời cảm thán: Quả là thần nhân ẩn dật. Thiên hạ rộng lớn quả không sai. Nay ta gặp được người như y cũng coi như mở mang tầm mắt.

Lãng tử Yuki lãnh đạm: Tiểu đệ lại nghĩ y bị đao. Nói năng lảm nhảm khó nghe, lại trịch thượng khinh người vô lối a. Những điều vừa nãy y nói ra liệu có được đến ba phần đúng?

Minh mèo nói: Đệ nghĩ chúng ta không nên quan tâm chuyện của hắn. Hồi xưa đức thánh Khổng đã dạy: kính quỷ thần nhi viễn chi. Cho dù hắn có là thần nhân đi nữa theo ta cũng chẳng nên gần làm gì. Chúng ta không nên vì câu chuyện quỷ dị của hắn mà làm lỡ mất cuộc vui hôm nay.

Hai người kia cùng đồng thanh: huynh nói phải lắm!Nói đoạn cùng quày quả đồ đạc hành lý chuẩn bị lên đường. Nói thì nói vậy, song khi ra khỏi tửu điếm, không ai bảo ai, cả ba cùng nhắm hướng núi Pò Luông thẳng tiến. Quá giờ mùi thì đến nơi.

Trấn Pò Luông là một vùng đất hoang vu hẻo lánh, thưa thớt người qua lại. Không khí phảng phất một màu sắc cô tịch u uẩn thật dễ khiến con người ta phát bệnh. Không những cảnh vật mà cả cư dân nơi đây đều có một vẻ gì đó khác lạ không thể diễn tả bằng lời. Tỉ như có một nhóm mục đồng lại mang bộ tóc hung vàng sặc sỡ, cưỡi ngựa gầm rú vang động một góc trời. Minh mèo thấy lạ bèn hỏi thì được Thiên Nguyên tiên sinh giải đáp rằng: màu vàng là màu tóc của bọn người phía Tây thế giới, có nghĩa là điềm tinh hoa thế gian về tụ hội tô đẹp cho bản xứ. Việc cưỡi ngựa phi ngựa như chốn không người chứng tỏ chúng nó tuổi trẻ tài cao thao luyện võ nghệ mang ra giúp đời. Ấy đều là điều tốt vậy. Lúc sau lại thấy mấy người nông phu tụ tập lại một chỗ cầm kim nhọn chọc vào bắp tay nhau, ấy vậy lại không thấy đau mà còn ra vẻ thỏa mãn lắm. Minh mèo lại hỏi. Lãng tử Yuki giải thích rằng: đó là điềm nhân dân ta càng ngày càng dũng cảm, chứng tỏ quốc gia sắp xưng bá thiên hạ. Lại cầm ống có kim nhọn vốn là đồ y thuật. Chứng tỏ mọi người ai ai cũng có thể trở thành đại phu, phúc của nhân dân từ đó mà ra chứ đâu nữa. Minh mèo nghe vậy cảm thấy rất đẹp ý, không hỏi gì thêm.

Núi Pò Luông quả là Linh sơn, đường lên chông gai trắc trở khôn lường. Nơi đây quanh năm mùa đông cũng như mùa hạ, đều mờ mịt như chìm trong sương trong khói, cách chừng mười trượng là không thể trông thấy nhau. Càng vào sâu phong cảnh càng liêu trai ma mị, lại có một cỗ khí tức lạ thường cứ như vương vẩn dưới chân lại mơn man nơi cổ ngực, thật dễ khiến con người ta sởn da gà. Sinh vật nơi đây cũng không hề giống với các nơi khác trên thế gian. Tỉ như có con rắn bò rất nhanh dưới đất mà lại không hề có chân(!). Lại có con trâu có đến hai chiếc sừng (!). Cây cối thì um tùm tươi tốt, cỏ mọc chắn lối đi, hoa thơm quả lạ tỏa mùi hương ngào ngạt đến nhức mũi. Ba người bọn Minh mèo nếu không có tu vị cao thâm thì quả thực đã quỵ ngã từ lâu.

Đến quá giờ Thân mà Tam Quái vẫn chưa hạ được con thú nào. Sức lực thì mỏi mệt, tinh thần rã rời. Dù không nói ra nhưng ai nấy đều đã tính chuyện quay về, chiếc cung trên vai nặng trĩu, chán ngán đến tận cổ. Bỗng đâu nghe văng vẳng tiếng " Hắc hắc hắc" lảnh lót đâu đây. Cả ba dáo dác nhìn quanh thì bỗng thấy trên cây tùng ngàn năm gần đó có một con xích điểu đang rỉa lông rỉa cánh. Cự ly độ khoảng bốn chục bộ, nằm trong tầm đẹp để sát thương. Minh mèo mừng húm giương cung ngắm bắn. Hụt. Nghĩ rằng do sơ xuất đâu đó, lại nhắm bắn lần nữa. Lại hụt. Lãng tử Yuki đứng bên cạnh cười tủm tỉm. Minh mèo cả giận hỏi:huynh có gì mà cười ta? Yuki trả lời: chiếc cung này thanh ngắm đầu ruồi đang để ở cự ly hai mươi bộ, mà huynh lại dùng để ngắm vật trong cự ly bốn chục bộ, như thế không trượt mới là chuyện lạ. Nói rồi cầm lấy cung từ tay Minh mèo, vặn lại thanh ngắm, bắn liền hai nhát. Vẫn hụt. Đến lúc này Thiên Nguyên tiên sinh không nhịn được liền cười to: ôi dời, tưởng các đệ đều là những tay ăn chơi sành sỏi, mà đến một con điểu trong cự ly gần cũng không hạ được, vậy há chẳng phải để cho thiên hạ cười ru? Hai người Minh mèo và Yuki đều tức giận nói lớn: vậy huynh thử ra tay cho chúng ta chứng thực tài nghệ, chứ nói suông xem ra dễ dàng lắm. Thiên Nguyên không đợi nói đến câu thứ hai, cầm lấy chiếc cung, ngồi hẳn xuống, một tay giữ lấy báng, khuỷu tay tì lên gối, một tay giữ tên. Phụt. mũi tên bay ra nhanh như chớp giật, xé gió lao đến. Con xích điểu có khi cầm chắc cái chết. Nhưng khi mũi tên bay đến nơi thì con điểu chỉ còn là một chiếc bóng loang loáng trong nắng quái chiều. Nó đã tung mình lên trời tự lúc nào, kêu lên mấy tiếng : Hắc hắc hắc! rồi bay mất hút vào phía rừng sâu. Minh mèo giận lắm, vội giằng cây cung từ tay Thiên Nguyên Tiên sinh, tức tốc chạy theo. Hai người kia không ngăn kịp, vội vàng la lớn: huynh hãy bảo trọng!

Minh mèo đuổi theo con xích điểu đến tận giữa giờ Dậu mà vẫn chưa có cơ hội hạ thủ. Đã vậy còn bị nó dẫn vào tận sâu trong rừng, càng ngày càng xa chỗ bọn Thiên Nguyên và Yuki. Một lúc, chẳng thấy con chim đâu nữa, chỉ thấy xung quanh trùng trùng điệp điệp toàn thân cây to mấy người ôm. Không khí sặc mùi ẩm mốc của rong rêu và gỗ mục. Nắng chiều sắp tắt dần chỉ để lại chút màu đỏ le lói càng làm tăng thêm vẻ liêu trai. Đến lúc này Minh mèo mới sực nhận ra là mình đang hoàn toàn mất phương hướng. Bốn phương tám hướng giờ đều bít bùng như nhau, không biết phải quay về bằng đường nào. Đang phân vân lo lắng bỗng Minh mèo thấy trong bụi rậm phía trước mặt có tiếng sột soạt như có con vật gì đó mắc kẹt. Vội lại gần vạch cây vén lá ra xem thì thấy một con mèo trắng toát đang cố gắng vùng vẫy thoát khỏi một con cáo. Minh mèo vội lấy cây cung ra bắn cáo, cáo tránh được, chạy mất hút vào trong rừng. Bạch miêu thấy vậy cũng toan bỏ chạy, nhưng Minh mèo sực nhớ câu chuyện vừa nãy trong tửu điếm, bèn rút tên bắn luôn một nhát vào chân sau bên phải của nó. Bạch miêu không tài nào thoát thân, bèn cất lên tiếng nói: "Xin chàng đừng làm hại mà hãy thả ta đi, sau này ắt sẽ báo đáp hậu hĩ, không để chàng thiệt thòi" Minh mèo cả kinh, lắp bắp:" Ta đây bình sinh thấy sự việc kỳ quái đã nhiều, nhưng chưa bao giờ được thấy một con mèo biết nói cả, thật ngoài sức tưởng tượng a" Bạch Miêu liếc đôi mắt thê lương về phía Minh mèo, khổ sở nói: "Ta không phải mèo mà là con gái vua Bạch Đế, tên Huyền Trang, tự Mèo béo. Do không muốn sự dòm ngó mà giả trang thành thú đi ngao du vãn cảnh, nào ngờ hôm nay bị con trai Xích Đế là con cáo vừa nãy bắt được, cưỡng ép đòi mang về cung kết nghĩa phu phụ. Thật may có chàng ra tay cứu giúp, ta nào dám quên ơn." Minh mèo nghĩ bụng đây chắc chắn là Miêu ly mà hắc y nhân nọ nói đến, trong lòng cảm thấy mừng vui lắm, nhưng vẫn làm bộ dửng dưng mà bảo: "Ta không tin, nếu mi là con gái Bạch Đế thật thì hãy hiện nguyên hình ra ta xem " Chưa dứt lời bỗng từ chỗ Bạch Miêu đang nằm bỗng toát lên làn khói trắng. Một lúc sau khói tan Bạch Miêu biến mất, thay vào đó là thân hình một bạch y Nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Làn da trắng muốt, mắt phượng mày ngài, dáng điệu thanh tao thoát tục. Cặp nhũ đồn căng tròn nhô cao lên trong chiếc áo pull hiệu bebe. Đôi chân dài miên man được bao phủ bởi chiếc quần jean có ghi chữ Gucci. Tóm lại nàng quả là thiên tuyệt sắc giai nhân, ngàn năm khó gặp. Minh mèo nhìn thấy giai nhân thì tâm thần mê mẩn, tay chân run lẩy bẩy, của quý cương cứng, bèn buông lời chòng ghẹo, muốn cùng nhau ân ái tình tự. Bạch y nữ thấy Minh mèo cử chỉ sỗ sàng thì thẹn lắm, lấy tay che mặt mà rằng: Tiện thiếp vốn còn đồng trinh, chưa một lần có quan hệ gần gũi với nam nhân. Xin chàng hãy tự trọng một chút. Minh mèo vừa nghe đến chữ" trinh nữ" thì đã nóng bừng cả người, nước dãi chảy thánh thót, khinh hãn túa ra như mây như mưa, tim đập như trống ngũ liên. Nghĩ bụng: "hôm nay có lẽ ta xuất hành đúng giờ Hoàng đạo và đi nhằm hướng tài thần mới có cơ duyên ngàn năm như vậy. Miêu ly trong truyền thuyết đã làm thất điên bát đảo bao nhiêu vị cao nhân thì hôm nay ta lại may mắn có được chẳng tốn lấy một giọt mồ hôi. Thứ quý giá đã vào trong tay, nếu để vuột mất thì chẳng hổ danh Minh mèo oai trấn một phương lắm ru?" Đoạn uốn ba tấc lưỡi cú diều, trổ hết mọi tinh hoa thủ đoạn ra để dụ dỗ Bạch y nữ. Độ một khắc sau mỹ nhân đã có ý xuôi xuôi, bèn thở dài nói: Tháng trước cha thiếp xem chiêm tinh, thấy một vì sao nhỏ cứ quanh quẩn bên địa phận sao Cấu. Đoán rằng sắp tới ta sẽ tìm được ý trung nhân. Không ngờ lại là chàng. Thôi thì ý trời khó cưỡng, thiếp không dám làm kẻ nghịch thiên. Nói đoạn vui vẻ làm phép biến lá cây thành giường, lấy quần áo làm chiếu, cùng với Minh mèo giao hoan ân ái. Tình chàng ý thiếp, nồng nàn hoan say, không biết dùng lời nào mà tả cho hết.



Lại nói về bọn Thiên Nguyên Tiên sinh và Lãng Tử Yuki, chờ mãi không thấy Minh mèo quay lại, trong lòng cảm thấy bứt rứt không yên, bèn bàn nhau chạy đi tìm. Khoảng độ canh ba thì tìm thấy Minh mèo đang nằm mê mệt trên một đám lá khô, trên thân không một mảnh vải. Hai người vội lay Minh mèo dậy mà hỏi han cơ sự. Một lúc sau thì Minh mèo tỉnh lại, không thấy giai nhân đâu nữa, lại thấy nhị quái ở ngay bên cạnh, cảm thấy ngạc nhiên lắm. Bèn hỏi:" Sao các huynh đến được đây? Trang mèo béo đâu rồi? Chuyện gì đã xảy ra với nàng ấy?" Hai người kia cũng ngây người ra, bảo:" Chính bọn ta cũng đang định hỏi huynh đây, huynh chạy theo con xích điểu từ ban chiều, bọn ta không thấy huynh quay lại e có gì bất trắc liền chạy đi tìm, bây giờ mới thấy thì huynh lại ở trong bộ dạng này, quả không sao hiểu nổi". Minh mèo liền thuật lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra . Hai người kia càng cảm thấy lạ lùng. Thiên Nguyên tiên sinh nói:" Ta nghĩ đó là do đệ mệt mỏi quá nên mộng mị ra vậy thôi. Không thể là sự thực được." Lãng tử Yuki tiếp lời:" Phải đấy, đệ nghĩ khu rừng này lắm chuyện kỳ dị, quỷ thần vào đến đây còn có phần phải kiêng dè, sá gì người phàm chúng ta. Theo đệ chúng ta nên lập tức rời khỏi đây kẻo có chuyện không hay xảy ra". Minh mèo nhất quyết cho rằng chuyện xảy ra với mình là thực, nhưng hai người kia nhất định cho là mơ, nên cũng chẳng tiện tranh cãi nữa. Vội vàng mặc lại quần áo cùng nhị quái ly khai khu rừng.

Minh mèo về nhà, cứ mong nhớ Trang mèo béo luôn, đêm không muốn ăn, ngày không muốn ngủ, tâm tư chán chường, chẳng thiết làm việc gì nữa cả. Bà Hà thấy con có biểu hiện khác lạ, lo lắm, cứ gặng hỏi mãi. Minh mèo toàn gạt đi, bảo: con vẫn bình thường, Mẫu thân chớ lo. Nhưng khi quay mặt đi lại buông tiếng thở dài.

Mấy lần Minh mèo tự lặn lội mò lên núi Pò Luông tìm gặp người xưa, nhưng gào rát cả cổ mà vẫn không mảy may thấy bóng mây tăm cá. Đành ôm mối buồn phiền mà bỏ về. Lòng đau xót khôn xiết.

Một hôm trong một buổi tiệc tiếp đãi môn khách, Minh mèo đang cầm hững hờ ly rượu trong tay vừa suy nghĩ vu vơ thì bỗng nghe tiếng nói:" Huynh có việc gì buồn phiền sao mà ngồi đây trầm tư thế?". liền ngoảnh ra sau, thì là Lãng tử Yuki. Bèn nói:

"Sao huynh biết ta có chuyện buồn phiền?"

Lãng tử Yuki bật cười:

"Có gì mà không biết. Người chơi rượu lâu năm thường chỉ hay dùng một số loại nhất định, còn các loại khác dù có thèm cũng không sờ đến. Xưa nay thấy huynh chỉ ưa vị Whyski, và không bao giờ động đến Brandy, dù là loại cực phẩm V.S.O.P. Vậy mà hôm nay lại cầm ly Cognac. Đấy là một điểm. Thứ hai, huynh thường cầm rượu bằng tay trái để tay phải bẹo má nữ nhân. Vậy mà lúc này lại cầm rượu bằng tay phải. Đó là hai điểm. Từ hai điểm trên chứng tỏ huynh cầm ly rượu chỉ là hình thức chứ không phải thực lòng muốn thưởng thức. Chắc chắn là đang mang tâm sự"

Minh mèo tròn mắt thốt lên:

" Trên đời này, ngoài cha mẹ ra, người hiểu ta nhất là Lãng Tử Yuki vậy!"
Đoạn có bao nhiêu tâm sự kể hết ra cho Yuki nghe. Nghe xong Yuki trầm tư một lúc rồi khuyên:

"Nếu Huynh muốn gặp nữ nhân đó đến thế thì nên lập một cái am nhỏ dưới chân núi. Cứ đêm nào trăng tròn ngồi trước cửa am ôm đàn hát các bài hát tình yêu của bọn danh sĩ đời trước, may ra nàng ta cảm cái mối tình chân thật của huynh mà quy hồi chăng?"

Minh mèo đáp:

"Nghe lời của huynh, ta như thấy vầng dương chiếu sáng thoát khỏi cõi u mê. Vậy cứ như thế mà làm".

Quả nhiên mấy hôm sau Minh mèo dọn vào sống trong một cái am nhỏ dưới chân núi Pò Luông. Phụ mẫu ngăn cản cách mấy cũng không nghe. Nhất quyết làm theo ý mình bằng được. Ông Dương bà Hà cũng phải chiều ý con mà tự an ủi rằng: thôi con nó lớn rồi, cho nó ra ngoài lập thân chứ cứ ăn bám cha mẹ suốt cũng không phải là khí độ của một trang nam tử.

Minh mèo từ độ dọn ra am, ngày thì lên núi tìm nhân ngãi, đêm thì ôm Tây Ban Cầm ca hát thống thiết. Ca xong lại uống rượu. Uống rượu xong lại ca. Nước mắt nước mũi rơi lã chã. Trông tình cảnh thật là thê lương. Bọn Lãng tử Yuki và Thiên Nguyên Tiên sinh thi thoảng ghé thăm, động lòng thương cảm, đem lời phải ra khuyên bảo. Có lần còn đưa cả bọn kỹ nữ của Đông Kinh Lâu đến để thổi saxophone mua vui, nhưng Minh mèo vẫn không thể quên được người cũ. Lâu dần bọn kia cũng chán, ít lai vãng hơn.

No comments:

Post a Comment