Wednesday 8 February 2012

Minh Mèo liệt truyện (kỳ 3)

Truyện của TTM trên Thanh niên xa mẹ
 
Kỳ 1 ở đây
Kỳ 2 ở đây
 
Một hôm trăng thanh gió mát, Minh mèo ngồi trước cửa am ca bài "Niệm Khúc cuối" của danh sĩ Thụy Miên trên cung Ré trưởng. Lời ca chân tình thống thiết, tiếng nhạc khi dồn dập khi khoan thai, quả khiến thần sầu quỷ khốc, đất trời cũng phải động lòng thương cảm.
Người đời sau có thơ cảm thán:

Đa tình tự cổ năng di hận

Dĩ hận miên miên bất tuyệt kỳ


Bỗng đâu một làn gió lạnh lùa qua khiến Minh mèo lạnh toát cả người. Ngón tay áp út giật lên thật mạnh làm đứt mất dây mí. Cảm thấy có điềm lạ lùng, bèn bỏ vào am đi ngủ. Khi vừa lùa tay vào trong chăn bỗng Minh mèo giật mình rụt lại vì thấy có gì âm ấm như da thịt người. Vội vàng lật chăn ra xem thì càng bàng hoàng sửng sốt, nằm trên giường lúc này là Miêu ly Mèo béo.



Minh mèo vừa mừng vừa sợ. Miệng như á khẩu, cứ ú ớ không ra lời. Lúc này Miêu ly mới nhỏm dậy mà rằng: " Tại sao khi thấy thiếp thì lại tỏ vẻ ngạc nhiên quá đỗi như thế? Hay là thiếp làm chàng không vui? Vậy thì thiếp xin rời khỏi đây không làm phiền chàng nữa." Lúc này Minh mèo mới hoàn hồn, vội nắm chặt tay Miêu ly, vừa khóc vừa kể:" Từ dạo gặp nàng trên núi Pò Luông, ta như bị bắt mất hồn. Tưởng như đã gặp được người trong mộng bấy lâu. Nữ nhân thiên hạ ta chẳng còn coi ra thứ gì. Vậy mà nàng bỗng nhiên bặt vô âm tín, khiến ta đáy bể mò kim, thống khổ muôn phần, chỉ nghĩ đến nước chết thôi." Miêu ly mèo béo cũng khóc lóc mà nói:" Từ hôm ân ái với chàng, thiếp đã nguyện trọn đời kết nghĩa phu phụ, không một dạ hai lòng. Nhưng cha thiếp là Bạch Đế biết được lại rất tức giận, cho là thiếp đã lang chạ với kẻ thường dân, đã nhốt lại trong cung cấm, sai chó bẹc giê canh gác nghiêm ngặt. Thiếp ở trong thâm cung, suốt ngày chỉ quanh quẩn với chiếc laptop Acer Aspire nối mạng cáp quang 32mb. đêm đêm trong khi online show hàng lại nghe tiếng đàn hát của chàng, cảm thấy nhớ mong day dứt. Đến hôm nay mới lén trốn đi được. Vội đến tìm gặp chàng ngay." Minh mèo nghe thế không còn hồ nghi gì nữa, vội kéo nàng lên giường cùng nằm ngủ. Tình nhân xa nhau lâu ngày như nắng hạn gặp mưa rào, nhất dạ lục giao, ai nấy đều vui lòng đẹp ý.

Kể từ hôm ấy, Minh mèo tươi tỉnh hẳn lên, không còn buồn chán nữa. Đám bằng hữu thấy vậy cũng cảm thấy phấn chấn, lại cùng nhau lui tới ăn chơi nhảy múa, vui vẻ như xưa. Song chẳng khi nào Minh mèo lưu giữ khách ở lại đến quá nửa đêm, Vì Miêu ly mèo béo không dám xuất hiện trước mặt người lạ. Thông thường thì nàng thường đến vào giữa canh ba. Hai người gặp nhau, giao hoan ân ái không biết mệt mỏi. Nhưng sáng nào Minh mèo tỉnh dậy thì tình nhân cũng đã đi đâu mất không để lại vết tích, cảm giác cứ như vừa qua một giấc mơ đẹp. Minh mèo đôi lúc muốn đem sự thắc mắc ra tra vấn Mèo béo nhưng đến khi gặp nàng thì chân tay bủn rủn, lửa tình trào dâng, đầu óc mụ mị chả còn thiết điều gì nữa cả. Có lúc lại nảy ra ý nghĩ thức rình xem nàng bỏ về lúc nào mà níu giữ lại. Nhưng ân ái xong dường như mất hết sức lực, chỉ còn biết đắm chìm vào giấc ngủ, không tài nào cưỡng lại được. Ngày qua ngày cũng quen dần không coi việc đó là kỳ quái.

Cuộc sống mới ở trấn Pò Luông đối với Minh mèo xem ra cũng khá thú vị. Sáng thì rong chơi đây đó vui đùa cùng chúng bạn. Khi thì ôm cần Ticaroom ra câu ở đập Nà Chuông với Thiên Nguyên tiên sinh. Khi lại cùng Yuki Lãng tử vác cung Tiệp model 1984 nặng 12 cân lên núi bắn chim. Thảng lại ngồi đánh cờ cùng với mấy vị cao tăng trên núi. Chiều lại rong ruổi cưỡi ngựa thăm thú non sông gấm vóc. Cũng có lúc ra chơi túc cầu ở bãi Hoa Bia. Tối lại tụ tập bạn bè nhảy múa hát ca, ăn chơi trác táng. Đêm thì giờ Tý canh ba lại đóng cửa tiễn khách đợi Miêu ly đến cùng mưa Sở mây Tần. Sáng ra thức dậy một mình, rồi lại lặp lại chu trình trên. Cuộc đời xem ra hết sức thảnh thơi an nhàn. Khổng Minh tiên sinh hồi còn ở Long Trung chắc cũng chỉ phiêu diêu tự tại đến thế mà thôi.

Trong đám môn khách nhà Minh mèo có Đại lãn Dịp Pú Mằn tinh thông y thuật. Người này cũng là danh sĩ trên đời. Nghe đồn tuổi nhỏ ham chơi hơn ham học, thành thử chữ viết như gà bới. Cha mẹ giận lắm mới cầm roi ra quất vào mông mấy nhát, hỏi:" Mày chữ xấu thế kia thì sau này làm được cái nghề ngỗng gì?" Pú Mằn không khóc, đĩnh đạc trả lời:" Sau này con sẽ làm đại phu dùng y thuật cứu người" Phụ mẫu nghe thấy thế bật cười thôi không đánh nữa. Năm 13 tuổi, một hôm Pú Mằn đi lang thang trên thành nhà Mạc ngẫm nghĩ sự đời thì gặp một ông tiên đang đại tiện, mông đít trắng lốp. Vị đại tiên nọ thấy Dịp Pú Mằn cứ chằm chằm nhìn mình thì cảm thấy mất tự nhiên, giảm khoái cảm bài tiết, giận lắm, quát rằng:" thằng kia không ra lau mông cho ta còn đứng đấy mà nhìn cái gì?" Pú Mằn sợ hãi vội rút ngay trong túi ngực gói giấy Salem ra chạy đến lau mông cho đại tiên. Đại tiên cảm thấy rất đẹp ý, bèn tặng Dịp pú mằn cuốn Thần Y Bí Thuật, bảo rằng có quyển sách này không bệnh tật nào trên đời không chữa chạy được. Nói xong đằng vân bay về trời. Dịp Pú Mằn bán tín bán nghi vội chạy về nhà thuật lại mọi việc cho cha. Cha Pú mằn vốn ưa giao du với các vị tiên nhân, nghe vậy, ồ lên:" Đó đích thị là Hớn Chung Ly, một trong bát tiên. Quyển sách này là sở học một đời của ông ta đấy. Con ta quả may mắn hơn người" Từ đó Pú Mằn chịu khó dùi mài Y thuật. Chẳng mấy chốc tiếng tăm đã vang khắp làng trên xóm dưới. Ai nấy quý yêu. Song do bản tính ham chơi ham ngủ, bỏ bê việc nhà nên người đời gọi là Đại lãn. Cái tên Đại lãn Dịp Pú mằn sinh ra từ đó.

Đại lãn Dịp Pú

Một hôm Dịp Pú Mằn thấy Minh mèo sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt, thấy không an tâm, liền xin bắt mạch. Minh mèo chìa tay cho bắt mạch. Lúc sau Pú mằn mới thảng thốt nói rằng: "Mạch của huynh kỳ lạ lắm, nhanh mà không thông, mạnh mà không đều. Thi thoảng lại ngắt quãng một lúc lâu. Chắc là bị trúng tà. Tuy bệnh mới chỉ nhiễm đến da, nhưng nếu không lo chạy chữa từ bây giờ e gây nguy hại về sau." Minh mèo cả cười:" Huynh chỉ lo hão. Thân ta đây sức bẻ quặt sừng trâu. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa từng mắc một căn bệnh quèn. Vậy mà hôm nay huynh lại nói ta bị trúng tà, phỏng có buồn cười không? Mạch ta lạ chắc vì tối qua vui chơi uống nhằm rượu pha thuốc trừ sâu mà thôi. Đại lãn đừng lo nghĩ nữa". Pú Mằn cố gắng khuyên can mấy lần nhưng Minh mèo toàn gạt đi, nên không tiện nài ép nữa.

Mùa đông năm đó Minh mèo cảm thấy quả thực sức khỏe có phần giảm sút. Đi câu thì không kéo nổi con cá mè 4 cân. Khi đi săn thì tay cứ tê bại run rẩy không bắn được. Khi chơi túc cầu thì toàn bị người ta huých ngã. Đặc biệt bây giờ mỗi đêm vui vầy với Miêu ly chỉ được có ba hiệp là đau ngực tức thở, tưởng như ngất đến nơi. Mà cho đến hiệp thứ ba thì tinh dịch đã trong như nước cất, thất tinh ngọc châu đau nhức như ngàn kim châm, khó chịu khôn xiết. Miêu ly mèo béo thì luôn hừng hực khí thế, mặt đỏ phừng phừng, bướm lả ong lơi, vuốt ve mời gọi. Những lúc như thế Minh mèo cảm thấy rất tủi hổ với người đẹp, úp mặt vào tường, nghiến răng ken két, chân đạp chăn, tay đấm gối, tiếc cho cái sức địch muôn gái ngày nào giờ không còn nữa. Chợt nghĩ đến câu chuyện ở trong tửu điếm mùa thu vừa rồi. Cảm thấy thập phần quái lạ. Nghe như hắc y nhân kỳ bí kia nói được ân ái với Miêu ly thì sức lực đại tăng, nay chỉ thấy điều ngược lại. Chẳng nhẽ hắn lừa ta ư? Hay ta đã làm sai phương pháp? Ngày ngày ra vào am lại thấy rụng đi một sợi tóc. Lại nhớ đến lời cảnh báo của Pú Mằn Đại lãn, cảm thấy hối hận muốn đến gặp để hỏi chuyện nhưng cứ ngại ngần sĩ diện, thành thử bệnh tình ngày một nặng thêm.

Lúc này đang là tháng mười một, giá rét tăng cường. Đất trời một màu xám xịt, gió lạnh lùa khắp bốn phương trời. Phong cảnh trấn Pò Luông càng tiêu điều ảm đạm. Minh mèo đang ngồi một mình trong am sưởi lửa thì nghe thấy có tiếng hát lanh lảnh:

Hề! Phòng trung đan dược diệc kỳ tai.
Hề! Bộ lý bàn san chuyển khả ai.
Hề! Ngã hữu cuồng nhân cung nhất hước.
Bất như thả tác tự nhân lai.

(Liêu Trai chí dị - Bồ Tùng Linh)


Nghe giọng hát này quen lắm mà mãi không đoán ra là đã gặp lúc nào, Minh mèo tò mò vội chạy ra ngoài cửa am xem ai, thì thấy thấp thoáng từ trên núi xuống có một người đang gánh hai thùng hàng, dáng đi mau lẹ khoan thai, lả lướt như bay như lượn. Nhìn kỹ mới ồ ra là Hắc Y nhân ngày nào. Bèn chạy ra chắp thi lễ :"Xin chào tiền bối, đã lâu không gặp, chắc quên kẻ hậu bối này rồi?" Người kia buông hai giỏ hàng xuống, hỉ hả cười:" Nào ta có quên đâu. Buôn bán đường xa, càng nhớ được nhiều người càng tốt. Lâu nay không gặp, chuyện với Miêu ly tốt đẹp cả chứ?" Minh mèo há hốc mồm mà rằng: " Ông đúng là quỷ thần, chuyện đến ngay cả cha mẹ ta còn không được biết, mà ông lại thấu rõ như trong lòng bàn tay." Người kia càng cười lớn:" chính ngươi mới là bậc quỷ thần. Báu vật nhân gian bao nhiêu người đua tranh cướp đoạt cũng chẳng được nay lại vào tay ngươi dễ như lấy món đồ trong áo" Minh mèo nghe vậy, trở lại vẻ âu sầu mà nói:" Đó là phúc hay là họa cũng còn chưa biết được. Như ngày xưa tiền bối nói ân ái với Miêu ly sẽ đả thông kinh mạch, thoát thai chuyển cốt. Nhưng giờ đây vãn bối chỉ cảm thấy ngày càng tiều tụy, sức lực giảm sút như ngọn đèn cạn dầu, quả không biết là như thế nào?" Hắc Y nhân mới gật gật đầu đáp:" Hôm nay ta đến đây cũng chỉ vì chuyện này. Tiến hành song tu phải có phương pháp, cộng với tiên đan biệt dược mới thành công." Nói rồi lúi húi lấy trong giỏ hàng ra thứ gì, đưa cho Minh mèo bảo:" Đây là một loại biệt dược chí cương chí dương, được luyện bởi hơn ba ngàn loại thảo mộc cực hiếm trên toàn cõi thế gian. Lại được nấu trong Lò Bát Quái của Thái Thượng Lão Quân đủ ba ngàn năm. Sau đó được Đông Hải Long Vương ngâm thêm ba ngàn năm nữa dưới vực thẳm đại dương Malina. Khi uống vào thì dương vật cương cứng, tinh hoàn căng phồng, sức lực dẻo dai, lòng đầy ham muốn. Mỗi đêm có thể ngủ với cùng lúc trên ba chục nữ nhân, với mỗi người có thể giao hợp đến ba lần. Phải nói là thứ hàng cực phẩm, chỉ Ngọc Hoàng đại đế mới được ngự lãm. Nay ta lén đến cung Đông Hải, đánh cắp được một vỉ, đem về cho ngươi." Minh mèo tần ngần đưa tay nhận lấy, muốn nói một câu cảm ơn, nhưng nhân vật thần bí kia đã biến mất tự đời nào.

Tiên dược gồm có bốn viên màu xanh dương hình quả trám, hơi dẹt, nhỏ bằng đầu ngón tay. Trên mỗi viên thuốc có ba chữ in chìm V-G-R Đựng trong một chiếc vỉ hình chữ điền, ngoài in chữ VIAGRA. Hình dung chẳng có gì đặc biệt, trông cũng giống những loại đan dược trị đau đầu sổ mũi cảm sốt ho hắng bình thường.Minh mèo cũng chưa thực tin là vị cao nhân kia có ý tốt, nên chưa dám lôi ra sử dụng. Đêm hôm đó như thông lệ Miêu ly mèo béo lại đến. Dáng điệu sốt sắng muốn làm tình mau mau. Nhưng một phần vì quá lo lắng, một phần lại do trời lạnh, nên thất tinh ngọc châu của Minh mèo cứ cứng lên chưa được vài giây lại xìu hẳn xuống, không cách nào hành sự được. Miêu ly sốt ruột cứ thúc giục mãi làm Minh mèo càng cuống, hết vuốt lại xoa mà nó cứ thụt vào trong bìu, xìu xìu ển ển. Miêu ly cũng đã kiên nhẫn áp dụng mọi biện pháp phòng the, hết dùng vật lý rồi đến nhiệt độ, mà vẫn không xoay chuyển nổi tình hình. Quá bẽ bàng và tức giận, Minh mèo bật khóc tu tu. Trang mèo béo thì mệt mỏi chán nản, ngồi ngây ra một chỗ. Bỗng trong đầu sực nhớ ra điều gì, Minh mèo liền với tay lên đầu giường lôi ra một vật rồi nuốt ngay vào mồm. Ra là viên đan dược của vị Hắc Y nhân kia. Viên thuốc vừa chui qua cổ họng bỗng phát huy ngay hiệu lực. Minh mèo cảm thấy toàn thân nóng rực, cơ bắp căng tràn, khí huyết lưu thông. Đặc biệt thất tinh ngọc châu lại ngỏng lên cương cứng,hùng dũng hiên ngang, chỉ mong đại khai sát giới . Đêm ấy Minh mèo giao hoan những mười bốn lần, lần lâu nhất đến hơn hai mươi phút. Miêu ly được phen thất điên bát đảo, mê man sung sướng, cảm giác đến chết thì thôi.



Một vỉ đơn dược chỉ có 4 viên. Mỗi lần dùng một viên, vị chi là được 3 tối. Sang ngày thứ 3 thì Minh mèo bắt đầu cảm thấy không thể sống mà thiếu loại dược liệu này, mà vị cao nhân nọ bóng mây tăm cá, biết đường nào mà tìm. Nhưng không lo lắng được lâu, vì đến sáng ngày thứ tư khi đi ra ngoài cửa am Minh mèo đã thấy có một vỉ thuốc màu xanh bốn viên có ghi chữ VIAGRA được đặt ngay ngắn trên bàn đá trước sân. Minh mèo thoạt tiên cũng thấy hết sức ngạc nhiên vì không dưng có ai lại mang đến cho không loại tiên đan quý hiếm đến dường ấy. Song ngẫm kỹ lại thì đoán rằng vẫn là Hắc y nhân nọ. Cũng có lúc băn khoăn tự hỏi tại sao mình lại được y biệt đãi như vậy, nhưng cũng chẳng để điều đó làm bận tâm nhiều lắm. Chỉ cần đêm đêm được quất ngựa truy phong cùng người đẹp là mãn nguyện rồi.

Từ ngày có tiên dược, Minh mèo không còn mảy may quan tâm đến thế sự đương thời nữa, cứ như người mất hồn, chỉ còn mong đêm đến thật nhanh để được mây mưa với Miêu ly. Đám bằng hữu thấy Minh mèo hành tung càng ngày càng quái dị, cứ rời xa dần. Minh mèo cũng không để tâm đến điều đó. Coi bạn bè chỉ như chiếc lá bay. Miêu ly mới là vĩnh cửu trên đời.

Vậy là giờ đây, cứ ban ngày thì Minh mèo vật vờ như cái bóng, ban đêm sau khi nuốt đan dược lại trở thành con người khác, nhanh nhẹn hoạt bát khác thường. Khi giao hoan thì không một bí kíp phòng the nào là chưa từng thi triển. 18 trận binh thư không trận nào là chưa từng bài bố. 36 thế rồng phượng chưa tư thế nào chưa từng thử qua. Khi vui thì dùng thế "ếch vồ hoa mướp", "Cào cào đá xe"; khi buồn thì sử chiêu "vác cày qua núi", "bà già xay bột"; Lúc tâm tư lẫn lộn thì chơi ngón " Kéo pháo lên đồi", "cưỡi ngựa xem hoa". Không những thế, còn sáng tác ra vô vàn phép biến hóa lạ lùng khiến Miêu ly thập phần thích thú, chỉ muốn đêm kéo dài mãi ra.

Một buổi sáng, Pú Mằn Đại lãn có việc qua Tây Vực hái nấm Linh chi ngàn năm nhân tiện ghé qua am Minh mèo vấn an sức khỏe. Khi thấy bộ dạng Minh mèo thì sợ lắm, thốt lên:" Đại huynh, một thời gian không gặp nay thần sắc của huynh xấu đi nhiều quá. Rõ ràng tà khí đã nhiễm vào trong cơ thịt. Phải lập tức chữa trị ngay kẻo mai kia hậu họa khôn lường." Minh mèo nghe thế không những không sợ mà lại bật cười, nói rằng:" Ta đây được một vị cao nhân cho loại tiên dược cực hiếm trong trời đất, khi uống vào khỏe như beo như gấu, người thường chẳng thể nào sánh kịp. Vậy mà huynh lại bảo ta có bệnh. thật là nực cười." Pú Mằn nghi hoặc, đòi xem loại thuốc đó là thế nào. Minh mèo chẳng giấu, vội lấy ra đưa cho Mằn xem . Vừa nhìn thấy, Mằn đã thất kinh nói rằng:" Quỷ thần ơi, đây là loại ma dược. Khi lạm dụng sẽ gây hẹp động mạch, mắt mờ, suy giảm thần kinh. Loại này do bọn nửa người nửa yêu tóc vàng mắt xanh chế ra để hại người Nam ta đó. Ta khuyên huynh nên ném ngay số thuốc này đi, kẻo có ngày chết không kịp!" Minh mèo nhất quyết không chịu, cho là Mằn nói bừa. Mằn cố lấy lời trung ra khuyên can. Minh mèo không nghe, lại có ý giận. Cuối cùng, Mằn bực tức mà bỏ về. Thề không bao giờ lui tới nữa.

Tháng mười hai năm đó, trời đổ cơn đại hàn, rét cắt da cắt thịt. Một hôm Minh mèo đang ngồi trong am đọc sách thì bỗng thấy xây xẩm mặt mày, ngực đau như dao đâm. Lại ho một tràng như xé phổi. Sau thổ ra một bụm máu đen sì. Nghĩ rằng bị cảm lạnh, liền lên giường đắp chăn ủ ấm. Trong lòng đầy sự bất an.

Cũng trong tháng này, có lần nhìn cây đinh đóng trên tường, tưởng con ruồi, bèn lấy tay giáng thật mạnh. Cây đinh đâm xuyên bàn tay, phọt máu tươi, đau thấu trời, chẳng biết kêu ai cho đặng.

Chuyện chăn gối cũng không được suôn sẻ thuận lợi nữa. Nhiều khi đang gần lên đến đỉnh thì bỗng dưng tụt hết cảm xúc. Chân tay mềm nhũn. Mắt muốn lồi ra. Thở hồng hộc như công nông đầu dọc. Có khi đang ôm ấp Miêu ly bỗng sờ thấy sau mông nàng mọc ra cái đuôi đầy lông lá, hoảng hốt choàng dậy. Sau thắp đèn lên thì chẳng thấy gì, mông lưng nàng vẫn trắng trơn như thoa phấn. Miêu ly thấy Minh mèo hành động thô lỗ thì giận lắm, bảo:" Ân ái với nhau đến mòn cả đít, vậy mà đến giờ vẫn còn nghi ngờ viển vông, ta thật không sao hiểu nổi chàng" Nói rồi vùng vằng quay lưng lại không thưa không rằng nữa. Minh mèo

đành ngon ngọt dỗ dành như trẻ con. Miêu ly tỏ vẻ hờn dỗi nói:" nếu muốn ta hết giận thì phải thực hiện hai lần thế"ve sầu ôm cội" mới được". Đây là một thế rất mất sức lực. Nhưng để chiều lòng giai nhân, Minh mèo đành méo mặt nhắm mắt làm liều. Sau lần ấy ốm thập tử nhất sinh, hơn tháng trời mới đỡ. Một hôm trong lúc chống gậy ra trước cửa am, thấy bọn mục đồng nô đùa dưới bãi, lại chạnh lòng nhớ đến cảnh bè bạn trùng phùng ngày xưa, giờ đây quạnh quẽ một thân một mình, sáng chiều vò võ, mắt lại ngấn lên hai dòng lệ. Như Mạnh Thường Quân nước Tề thời xưa, để giữ bạn, còn phải tự tay chém đầu ái thiếp của mình. Nay ta chỉ vì một mỹ nhân mà làm mất lòng bao nhiêu bằng hữu, quả thực đáng trách đáng trách. Nghĩ đến đây, Minh mèo ngửa mặt lên trời khóc than mấy tiếng:" Than ôi thời oanh liệt nay còn đâu?"

Đêm đó Miêu ly lại tới. Minh mèo thấy bóng Miêu ly, sợ lắm, nhảy xuống giường tế sống:" Xin nàng cho ta khất ngày hôm nay. Ta sức cùng lực kiệt, lại đang ốm dở, lâm trận lúc này khác gì lấy trứng chọi đá, gà con đấu quạ, sẽ chỉ khiến nàng thất vọng mà thôi" Miêu ly hờn trách:" Ô kìa, còn cái đan dược gì đó sao không mang ra dùng?"-"Nàng ơi! Đơn dược là loại chí cương chí dương. Nay ta lại như một chiếc đóm sắp tàn. Phép dùng y thuật là khi cơ thể còn đương yếu ớt chỉ nên dùng loại thuốc bổ để nâng cao đề kháng, rồi mới dùng được các loại thảo phạt mạnh. Nay ta mà mạo hiểm dùng cương dược khác gì người yếu cho ra gió, chết lúc nào không hay." Mèo béo không nghe, cứ ra sức lôi kéo mời mọc, thân thể làm các động tác lả lơi ong bướm, múa may quay cuồng. Từ điệu Yosakoi của xứ Phù Tang đến điệu Barong của người Mã Lai. Từ múa bụng của vùng Ấn – Hằng đến múa cột của các hộp đêm California. Nhưng Minh mèo vẫn đầu lắc tay chắp chân quỳ, một mực kêu :"Ta xin nàng ta xin nàng. Ta chưa muốn chết." Sau Miêu ly tức giận, bảo:" Sắp chết đến nơi rồi mà còn cái đéo gì mà chưa muốn chết." Nói rồi quay đầu lắc mông rùng mình một cái biến thành làn khói trắng bay mất.

No comments:

Post a Comment