Thursday 20 December 2012

Sinh vật lạ

Nàng là gái đã có chồng còn anh, lòng thòng một vợ dại với đàn con thơ.

Vô tình gặp mặt trong bữa tiệc vẩn vơ nào đó. Hứng lên sau vài ly rượu, anh kể chuyện rôm rả cả bi lẫn hài. Nàng cười rúc rích ra vẻ am hiểu. Anh cúi mặt, cứ như ngậm ngùi về thân phận cơ cực của những nhân vật trong câu chuyện.

Anh giả vờ đấy. Làm gì còn người tốt trong cõi đời này, ngay cả anh cũng không là ngoại lệ. Cá sấu cũng đã cạn khô nước mắt, huống hồ anh, một trong những thằng họ lý tên thông?

Anh nhìn xuống gầm bàn, chỉ để thỏa mãn cái dục vọng thấp hèn: lén lút nhìn ngắm sự rung rung của cặp đùi mỗi khi nàng ban phát tiếng cười nắc nẻ. Sự chuyển động không theo một chu kỳ toán học của những đường gân thớ thịt không chỉ kích thích sự tò mò mà còn gợi lên những tưởng tượng bức bối của phần con, đang lấn át phần người, còn thoi thóp trong anh.

Bất chợt nàng chồm dậy, ghé tai, nói nhỏ: Em bắt đầu thấy thích anh! Giọng nàng đủ rõ để anh cảm nhận.

Anh chợt nhớ câu chuyện gà trống, gà mái thuở nào. Mái vừa chạy vừa sợ mình chạy nhanh quá, trống đằng sau đếch theo kịp nên tự nhủ lòng: đến chỗ quẹo, là dừng lại. Quãng chục năm trước, anh tự hào không bao giờ bỏ cuộc. Nhưng giờ này, anh, thằng rựa oai hùng năm nao, bắt đầu cuộc chơi rượt chờ, với tâm trạng: đến chỗ quẹo, là anh té.

Hình ảnh một thằng tóc muối tiêu, ngồi còng lưng bên mép giường, trước phòng tắm, trong nhà nghỉ, nhìn xuống thằng nhỏ dặt dẹo nước dãi, than thở (Nhìn mày sao tao nản quá!) đủ để đánh thức anh: cần ra đi đúng lúc.

Anh vẫn cần một ngôi nhà cuối mỗi ngày làm việc. Anh vẫn cần một bàn tay đờn bà, chăm sóc mỗi khi ốm đau. Anh vẫn cần nhìn thấy lũ nhỏ trưởng thành lúc bước vào tuổi xế chiều. Những cái đó, gái không có. Hoặc nếu có, gái cần những thằng dũng cảm hơn anh.

Anh giờ chỉ là một sinh vật gì đó, ăn tục nói phét và đái đứng.

No comments:

Post a Comment