Thursday 13 December 2012

Cu Đệch (5)

Đệch, từ hồi chuyển sang vị trí mới, lúc nào cũng đi ngoài đường, thỉnh thoảng tay nhặt lá rơi, chân đá sỏi, trông không khác thằng thần kinh là mấy. Thời gian thừa mứa, Đệch coi sách. Báo chí lề phải, hơn 700 tờ, đọc không xuể, đành lướt báo mạng, vừa lành vừa tiết kiệm... xèng.

Có một dạo, rộ lên tin các công dân, chẳng biết vi phạm gì mà cứ vào cơ quan công quyền với sức khỏe vật được trâu được chó, nhưng đến lúc ra phải có kẻ bó người khiêng... thẳng ra nghĩa địa. Hình chụp lúc tèo, trông rất kinh: tay chân thâm tím, hạ bộ te tua. Đọc xong, tắt mạng, đóng máy mà mặt vẫn xanh như đít nhái, dái sun như ngâm nước lạnh lâu ngày, khiếp không sao kể xiết.

Đệch lẳng lặng rút trong khe tủ, rút xấp giấy vàng ố được quấn cẩn thận trong lớp nylon cũ, mở trang thứ x của bửu bối 72 tuyệt kỷ võ lâm, gia truyền từ cụ kỵ. Đệch bắt đầu luyện những thế căn bản của công phu Liễm Âm Công: giấu hai hòn vào trong người, miễn nhiễm với các đòn đánh đá nhắm vào hạ bộ.

Đâu quãng nửa năm, cả gia đình đang ăn tối, mấy đứa nhỏ đùa nghịch, ồn ào. Chịu không nổi, Đệch định nhổm dậy tát thằng út một cái. Chợt thấy cái ghế gỗ mình đang ngồi gẫy sụm, bay vèo vào tường. Cả người Đệch sụp thẳng xuống đất. Trong cái sát-na định mệnh đó, Liễm Âm Công với 10 thành hỏa hầu chợt phát sinh. Đệch chỉ thấy đau vì xương chậu đập xuống đất, hai hòn đã kịp chạy vào trong, thoát khỏi sự dập nát trong tích tắc. Chén cơm rời khỏi tay, rơi chỗ nào không biết.

Định thần nhìn lại, thấy khọm già của Đệch, chân đỡ chén cơm, chân nhón gót. Chiếc ghế nơi mụ ngồi, toẹt cả 4 chân, cứ như bị ai dùng lực rất mạnh đè xuống.

Hoàn hồn, Đệch bỏ bữa, bước thấp bước cao lên lầu. Mở bí kíp, thấy trang thứ y bị xé mất. Theo mục lục, trang bị xé chứa đựng những thức luyện tập của công phu Vô Ảnh Cước.

Thảo nào, mụ vợ Đệch có thể thi triển tuyệt chiêu Vô Ảnh một cách nhuần nhuyễn đến mức không ai nhận thấy.

Một lần nữa, Đệch lại thấy mình đi sau vợ một bước. Nở nụ cười gượng gạo, Đệch tự an ủi: Thua vợ người mới sợ, vợ mình, nhiều khi đó lại là vinh dự...

No comments:

Post a Comment