Lữ Giang
Ngày đầu năm đi ra phố Bolsa uống cà phê, gặp
người nào nhìn tôi cũng cười cười... Hỏi
đầu năm có chuyện gì vui vậy, họ lại cười và nói: “ Cua Mỹ và cua Việt
”!
Thì ra rất nhiều người đã thích thú khi đọc bài “ Chỉ
là chuyện giấc mơ” của tôi, trong đó tôi có kể lại chuyện “ Người Việt
'xấu xa'” của Dan Huynh nói về bản chất người Việt. Câu chuyện do Dan Huynh kể đại khái như sau: Có hai
người đi bắt cua, họ bỏ cua Việt và cua Mỹ vào hai thùng khác nhau. Một người bảo người kia chỉ cần đậy nắp thùng cua Mỹ,
không cần đậy nắp thùng của Việt. Được hỏi
tại sao, người này giải thích: “Cua Mỹ khác hẳn cua
Việt vì nó biết cách nằm chồng lên nhau, cho các con khác bò lên người để ra khỏi
miệng thùng, còn cua Việt Nam thì con nào vừa định ngoi lên đã có con bên cạnh
níu chân kéo xuống nên không bao giờ lên đến miệng thùng, khỏi cần đậy nắp!”
|
Người Việt: Chúng ta có thể không sống cùng nhau, nhưng chắc chắn cùng nhau chết. |
Đa số đã lấy làm thích thú vì cho rằng chúng tôi đã
dám nói lên những bản chất khá phổ biến của cộng đồng người người Việt hải ngoại,
nhưng một số nhỏ bị “chạm nọc” đã vẫy vùng hung hãn bằng cách “chọi đá đường rầy
xe lửa”!
Một câu hỏi được đặt ra: Cùng những cơ hội giống nhau,
tại sao Đại Hàn, Đài Loan, Hồng Kông, Singapore ngóc đầu lên được, còn Thái
Lan, Philippines, Việt Nam, Mã Lai, Miến Điện… không ngóc đầu lên nổi? Phải chăng vì “bản chất dân tộc”?
Nhân ngày đầu năm, chúng ta thử xem bản chất thực sự của
người Việt như thế nào theo những cách nhìn khác nhau, để từ đó loại bỏ cái xấu
và xây đắp những cái tốt, đưa dân tộc đi lên.