Thursday 31 July 2014

Gọi hồn

Đời người lúc xế bóng, sự lẻ loi thường giết chết người ta nhanh hơn tuổi già

Gã mở vội khóa cửa, lao vào nhà.

Căn nhà trống rỗng, lạnh lùng như thể người đang đứng sững trước cửa phòng ngủ, không phải là chủ nhân của nó.

Nhìn vào cuối phòng, mọi thứ vẫn y nguyên:

- Cuốn sách vợ đang đọc dở, được đánh dấu bằng đôi kính viễn nhỏ nhắn;

- Chiếc khăn quấn đầu đang ướt loang lổ, chứng tỏ vợ vừa gỡ ra, được để ngay ngắn trên bàn. Điều mà trước đây, nó thường được vất toẹt đâu đó. Vợ thường cười mỗi khi gã nhắc: Để đó, chị giúp việc sẽ dọn...;

- Tấm hình gia đình để trong khung kính, vẫn đầy đủ các thành viên, đang nhìn thẳng vào gã nửa diễu cợt nửa lạnh lùng;

Chầm chậm quay về phía cánh cửa đang mở, gã lặng lẽ khóa lại, đi ra đường, bắt đầu những bước chân vô định. Gã biết, vợ và các con đã quyết định chia tay gã. Những ngày tháng sống vô tâm của bản thân, quá đủ để vợ chịu đựng và quá ngao ngán để các con, đứa thì sợ hãi, đứa thì thù ghét người cha có cũng như không...

Gã không biết mình đi đâu nhưng những bước chân cứ đưa cái cơ thể nặng nhọc và cái đầu chết lặng lê lết trên con đường đông đúc xe cộ. Có vẻ như những tài xế xe ôm cũng không muốn mời chào gã đàn ông đang bước trên đường. Trông hắn như kẻ mất hồn và chẳng biết có đủ tiền để trả cho một cuốc xe ngắn ngủi hay không.

Trong đáy lòng mình, gã thấy xót xa và tiếc nuối những ngày tháng hạnh phúc với căn nhà tràn đầy tiếng cười trẻ thơ và sự yêu thương của vợ. Quãng thời gian đó như những thước phim quá khứ vừa mới xảy ra cách đây không lâu. Gã thoáng giật mình: Sao những lúc đó, mình hành xử với vợ con cứ như kẻ vô hồn vậy nhỉ?

Cơn buồn ngủ chợt ập đến. Trước mắt gã là thanh chắn hành lang cầu Bình Triệu, thấp hơn thắt lưng. Đâu đó dưới dòng sông, những con nước xoáy mềm mại, như mời gọi như rủ rê.

Hình như tất cả đã khép lại đối với mình? Gã tự hỏi...

Vào cái lúc tuyệt vọng như thế, gã mới thấy lại con người của mình. Hình như khi cái chết và sự sống giao thoa, hồn người mới quay lại. Chắc là để chia tay cõi đời lần cuối và mãi mãi

Không lẽ đó là cách duy nhất để gọi hồn người đang sống?


No comments:

Post a Comment