Wednesday 9 November 2011

Ai thắng & thắng ai?

Truyện kiếm hiệp "Hậu Tiểu lý phi đao - Cổ Long" có đoạn kể về cuộc giao đấu giữa Thiên Cơ Lão Nhân (Như ý bổng) và Thượng Quan Kim Hồng (Long phụng song hoàn) rất gay cấn. Phải biết rằng Như ý bổng và Long phụng song hoàn là 2 loại binh khí đứng thứ nhất và thứ hai trong binh khí phổ và Tiểu phi đao của Lý Tầm Hoan chỉ đứng thứ ba. Dưới đây là tóm tắt cuộc chiến:

Lão họ Tôn đang ngồi gõ gõ cho tàn thuốc rớt mép bàn.
Cũng với mái tóc bạc phơ, cũng với chiếc áo màu lam mà vì giặt nhiều lần nên bây giờ nhiều nơi mốc thếch, lão cúi đầu lo vụ trút tàn thuốc, lão làm một cách chăm chỉ, hình như lão không biết rằng có người đang đứng trước mặt mình.
Lão móc một cái túi nhỏ, lấy thuốc nhồi vào ống điếu.
Thượng Quan Kim Hồng đứng im lặng, vành nón sùm sụp tận mí mắt, cả khuôn mặt khuất vào trong bóng tối, hắn chừng như không muốn ai nhìn thấy mặt mình.
Nhưng hai con mắt thì lại khác, hắn nhìn chằm vào tay của lão già, hắn quan sát từng động tác một, hắn nhìn thật kỹ.
Nhồi xong điếu thuốc vào ống điếu, lão già móc đá lửa ra đặt lên bàn, lão lấy một mảnh nhỏ se thành cọng tim.
Lão làm việc chậm chạp, tay trái lão rất vững vàng ổn định.
Lão đặt dây tim lên bàn, đoạn cầm lấy đá lửa.

Thượng Quan Kim Hồng vụt bước tới cọng tim.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn, thấy cọng tim thật nhỏ, thật chắc và từ đầu chí cuối rất đều.
Thượng Quan Kim Hồng nhìn cọng tim thật kỹ và đưa thẳng tới gần viên đá lửa trên tay của lão già.
Cạch!
Lão già lặng thinh đánh lửa.
Tia lửa bắt vào tim, cọng tim bằng dây bắt đầu ngún khói.
Thượng Quan Kim Hồng chầm chậm đưa cọng tim lên ống thuốc của lão già. 
-o0o-
Chiếc ống điếu độ gang hai tay, như vậy Thượng Quan Kim Hồng đang kề cận lão già, tay hắn cũng chỉ cách lão già hai gang tay, hắn muốn xuất thủ giờ nào cũng được và khi hắn ra tay thì bất cứ trọng huyệt nào trên mặt lão già hắn cũng có thể đánh tới như thường.
Nhưng sở dĩ hắn chưa ra tay là vì hắn còn chờ cơ hội.
Lão già đang ngậm ống điếu và lão đang bập bập.
Không biết vì thuốc êm quá hay vì nhồi chặt quá nên từ nãy giờ không cháy được.
Cọng tim giấy đã ngắn lần.
Cách cầm ống điếu của lão già cũng lạ.
Lão cầm ngay chỗ nhồi thuốc bằng ba ngón tay: ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa, hai ngón áp út thì khẽ vỉnh lên. 
Thượng Quan Kim Hồng dùng ngón cái và ngón trỏ cầm cọng tim, ba ngón còn lại hơi co vào lòng bàn tay.  Ngón áp út và ngón út của lão già rất gần động mạch nơi cổ tay của Thượng Quan Kim Hồng và ngược lại, ba ngón tay của Thượng Quan Kim Hồng nếu bung ra thì cũng rất gần cổ tay của lão.
Mồi thuốc vẫn không chịu cháy, cọng tim càng lúc càng ngắn dần.
Tay cầm ống điếu và tay cầm tim lửa mỗi lúc mỗi gần hơn.
Cả hai người không một ai ngẩng mặt lên, hình như cả hai đều chú tâm vào cọng tim và mồi thuốc.
Cọng tim đã sắp tàn, đóm lửa đã sắp cháy đến tay của Thượng Quan Kim Hồng ngay trong lúc ấỵ
Xèo!
Ánh lửa từ trong ống điếu bật lên, khói thuốc bắt đầu bay ra nhè nhẹ.
Ba ngón tay co của Thượng Quan Kim Hồng vụt hơi động đậy, hai ngón tay áp út và ngón út của lão già cũng hơi động đậy.
Cái động của họ rất nhanh và chỉ động sơ sơ một thoáng rồi ngưng lại.
Thượng Quan Kim Hồng chợt thối lui.
Lão già lại bắt đầu châm thuốc.
Cả hai từ trước tới sau đều cúi mặt, không ai nhìn vào mặt ai cho dù chỉ một cái liếc sơ. 
-o0o-
Dưới con mắt của người khác thì lão già và Thượng Quan Kim Hồng chỉ châm thuốc và hút thuốc mà thôi nhưng đó thực sự là một cuộc ác đấu có thể đi đến giải quyết vấn đề sinh tử.
Thượng Quan Kim Hồng luôn luôn chờ cơ hội, nếu lão già chỉ một giây lo ra làm xao nhãng tinh thần, cánh tay mất đi phần ổn định thì lập tức hắn ra taỵ
Nhưng từ trước đến sau, hắn vẫn không tìm ra cơ hội.
Cuối cùng thì vì không thể nhẫn nại nổi nữa, hắn tính " Ăn non ".
Nhưng hắn không làm sao có thể hành động theo ý muốn được trước một lão già có sạn, bởi vì nếu nói đến vấn đề ẩn nhẫn thì hắn nhất định thua đứt lão già.
Ba ngón tay của hắn mới bắt đầu, chỉ mới bắt đầu trong đầu trong ý tưởng chứ thật sự chưa kịp ngọ ngậy thì ngón tay áp út và ngón tay út của lão già đã ứng phó ngay.
Lão già đã bóp chết ngón đòn trong trứng nước.
Nghĩa là lão đã khống chế ngay khi hắn mới vừa có ý nghĩ ra chiêu.
Hai người chỉ hơi máy động mấy ngón tay nhưng là một sự biến chuyển cực kỳ quan trọng, nó là một chuyện mà sinh mạng của họ gởi trong đường tơ kẽ tóc, nó nguy hiểm hơn những kẻ đấu bằng đao bằng kiếm. 
Cái chết của người đao kiếm dù có nhanh cũng phải có một ánh thép nhoáng lên, còn với họ thì không, cái chết sẽ đến với họ mỏng manh như sợi tơ trước gió. 
...
Thời gian vừa qua, Hoàn Cầu Thời báo đăng liên tục mười bài về Biển Đông trong đó đe dọa dùng vũ lực với các nước láng giềng, trong đó Philippines & Việt Nam bị chỉ đích danh. Đúng thôi, kẻ mạnh bao giờ cũng có quyền. Ngay cả khi dạy cho Việt Nam một bài học, họ cũng rêu rao là cuộc phản kích tự vệ.

Bà mẹ...
             Việt Nam anh hùng!

Có cho kẹo Việt Nam cũng không dám xâm lược Trung Quốc, lấy đâu ra việc Trung Quốc phải phản kích tự vệ?

Khi có khói, chắc chắn đâu đó đang có lửa.

Trước cuộc chiến đó, Trung Quốc đã thực hiện các hành động ngoại giao để thông tin cho các quốc gia liên quan về việc gây chiến với Việt Nam. Do bị cô lập nên hay không thể tin được Trung Quốc dám đánh mình mà Việt Nam chọn giải pháp im lặng. Đương nhiên sự bất ngờ và thiệt hại chắc chắn xảy ra.

Rút kinh nghiệm bài học từ cuộc chiến biên giới phía Bắc, Việt Nam vừa qua có rất nhiều các cuộc thăm viếng của các nước và các chuyến đi liên tục của tứ trụ triều đình đến các quốc gia có anh hưởng lớn đến an ninh toàn cầu. Hàng loạt tuyên bố chung được đưa ra đề cập đến Biển Đông...

Đằng sau đó là gì? Mục đích cuối cùng là tránh chiến tranh.

Việt Nam, từ 1988 đến giờ, gần 23 năm thực sự im tiếng súng nên chiến tranh là điều không một ai muốn. Hy vọng các bác ở trển làm tốt việc của mình để những người đàn ông không phải cầm súng một lần nữa.

Nhưng cách tốt nhất để tránh chiến tranh là phải chuẩn bị thật tốt cho chiến tranh. Điều này luôn luôn đúng.

2 comments:

  1. "cách tốt nhất để tránh chiến tranh là phải chuẩn bị thật tốt cho chiến tranh"
    Câu này a nói rất đúng nhưng anh yên tâm đi vì sự chuẩn bị của VN đc tiến hành từ nhiều năm trước rồi. Em có tin từ bên phòng không nói: Nếu bây giờ có đánh nhau trên biển, TQ còn kém lắm. Hệ thống phòng thủ bờ biển của mình phủ hết rồi.
    Một điều khác không nơi nào có thể làm được đó chính là chiến tranh nhân dân. A em mình vẫn còn yêu nước thế này thì TQ có thắng cũng chỉ vài niên là cùng.

    ReplyDelete
  2. Việc yêu nước của anh em mình thuộc dạng không định hướng nên nhà nước không khuyến khích. Chỉ yêu nước có định hướng mới được chào đón.
    Viết để cho vui, mọi việc đã có Đảng & Nhà nước lo hết rồi. Mình chỉ cần no (no dạ dày) thôi.

    ReplyDelete