Monday 28 June 2010

Chả biết những gì mình đang chọn cho mấy đứa nhỏ có đúng không, nhưng chắc nó không phải chịu những cảnh này trong những năm học sắp tới.
Ấy là mình nghĩ vậy, còn nó có nghĩ như mình không là một chuyện, còn đời có như mình mong muốn hay không, lại là một chuyện khác nữa.


(Copy từ blog drnikonian)

Báo Tuổi Trẻ hôm nay có một bài hay: “Mùa hè một tuần”.

Nhưng muôn ngàn chữ viết vẫn không biểu đạt bằng tấm hình này:

Học sinh Trường tiểu học Nguyễn Bỉnh Khiêm, Q.1, TP.HCM đi học trong những ngày hè (ảnh chụp sáng 25-6)- Ảnh: Minh Đức, báo Tuổi Trẻ

Chắc chắn, bé gái trong tấm ảnh là con nhà khá giả.

Tuy vậy, người bố trong ảnh, dù đủ bạc tỉ mua xe hơi, cũng không mua nổi cho con một ngày hè đúng nghĩa, cũng bất lực nhìn tuổi thơ của con bị tước đoạt bởi một hệ thống giáo -dục- không- dẹp-nổi-nạn-học-hè.

Bé gái kia, mất một ngày hè, và rất nhiều mùa hè khác nữa. Mà lẽ ra, tuổi thơ của bé phải được tận hưởng, như mọi đứa trẻ khác trên quả đất này.

Bé cũng mất một ngày vui đến trường, và rất nhiều ngày vui khác nữa. Mà lẽ ra một nền giáo dục đúng nghĩa phải mang lại cho người đi học.

Mất luôn cơ hội được hưởng thụ một nền giáo dục lấy người học làm trung tâm, lấy khai phóng thay cho áp đặt, lấy tư duy cá nhân làm nền tảng thay cho nhồi sọ.

Bao nhiêu năm nữa, bé gái này sẽ lên đường “tị nạn giáo dục”, để lại cha mẹ với hội chứng tổ rỗng (empty nest) như vô vàn gia đình Việt Nam khác?

Với ký ức tuổi thơ là những giọt nước mắt mỗi sáng khi đến trường, có thể trông mong bé sẽ quay về với gia đình, với quê hương nghèo khó của mình?

Cuộc tị nạn giáo dục và chảy máu chất xám của đất nước đã bắt đầu từ những buổi sáng đi học như thế này đây, thưa các bạn.


1 comment:

  1. Tuy nhiên, thiết kế và hình ảnh đại diện của blog bị mất. Không hồi phục được.
    Các bài viết và comments đều được phục hồi đầy đủ.

    ReplyDelete