Thursday 30 April 2015

MẦM NON CỦA CHA (Nồng Nàn Phố)

Hình như mọi lỗi lầm đều do người đàn ông? Còn đàn bà, họ luôn là những thiên thần? Con luôn yêu mẹ hơn cha dù là con trai hay con gái, đó là tình cảm tự nhiên muôn thuở. Đương nhiên có những trường hợp đặc biệt, không nhiều, cha được con yêu quý. Và vì thế, sẽ có những trường hợp, người đàn bà mới là kẻ có lỗi trong việc hủy hoại tuổi thơ của những đứa con của chính họ...

Tâm sự, chia xẻ để vơi đi nỗi buồn và né tránh vết xe đổ của những người đi trước. Là cha, là mẹ, ai không muốn ngôi nhà ấm tiếng cười trẻ thơ?

Cảm ơn Ý về bài thơ này
Tặng cho những người đàn ông vô tâm

Đừng trở về chỉ để vội vã thăm con
Đừng giải thích thêm bất cứ gì khiến con hãi sợ
Xin lỗi gì nhiều làm mẹ nhớ
Hai mẹ con chẳng có nước mắt nhiều mà khóc mãi đâu cha
Lên năm, lên sáu, lên mười... Ừ con lớn rồi mà
Biết ôm mẹ chặt hơn vào mùa trở gió
Biết lặng im trốn vào phòng cất bí mật giấu mẹ vào đôi mắt đỏ
Đôi mắt nào tròn bằng ngày xưa?
Cha không cần nhắc về những chiều mưa
Giông tố đổ lên nóc nhà không vững
Trái ngọt cha mẹ bẵm chăm dĩ nhiên phải rụng
Khi còn rất non
Nhớ biết bao lần cha nói“yêu con”
Cô gái bé nhỏ sẽ nghị lực vượt qua, cha tin ở con nhiều lắm
Nhưng cha chẳng bao giờ chịu tin: con như mầm non bị chính người gieo đạp dẫm
Biết mặt trời trên đầu nhưng chỉ thấy bóng đau thôi
Ngày con lớn lên có thể sẽ dư bao dung hiểu dòng trôi
Dưới đáy sâu là trăm điều trăn trở
Vẫn muốn chắt chiu bồi thêm thương nhớ
Nhưng vẫn muốn lao về xuôi nô với biển mặn nồng
Và chẳng rõ con có tha thứ cho tội lỗi xưa không?
Cha hẳn sẽ không bao giờ dám hỏi
Cha như con thuyền mải chinh phạt trùng khơi cũng đến ngày già nua lẻ loi nằm đợi
Mong sợi dây neo xưa cột chặt lấy thân mình?
Ôi cha ơi! Đừng trở về và nhắc lại những thời khắc bình mình
Phân bua cuộc đời nào cũng trăm ngàn bão tố
Con và mẹ... Chỉ là hai trái tim, hai dòng máu đỏ
Chỉ là một sợi dây neo cha vứt lại phía xa bờ
Con chẳng đợi cha về nữa đâu vì con nào còn tuổi thơ
Nó đã chết từ ngày cha bỏ mẹ
Nó đã héo từ ngày cha nhổ rễ
Ngọn mầm chưa mọc lên đã quặn bóng thương mình
Con chẳng nghe nữa đâu mà thanh minh
Trong lòng con giờ chỉ còn tiếng mẹ khóc
Ngày mai trong trang đầu tiên con học
Chắc sẽ có bài về tình bất tử của người cha
... Đừng bao giờ mong mọi thứ đi qua
Nhất là khi mẹ và con đã cạn rồi nước mắt
Chẳng người đàn ông nào chết vì bị dằn vặt
Có lẽ cha đã sống thoả một đời người nhờ nhai nát nụ cười con

1 comment:

  1. https://candidates.cambridgeenglish.org/Members/Login.aspx?M=None

    ReplyDelete