Wednesday 30 July 2014

Con gái


- Mấy giờ bố Hải mới về?
- Khoảng 22h con ạ!

Mẹ đi du học xa nhà. Con gái phải chăm hai em và cho chúng ngủ mỗi tối.

Con gái khó ngủ, lại bị thêm chứng hen dị ứng và nghẹt mũi nên hay trằn trọc trước khi rơi vào giấc ngủ đêm. Những lúc thao thức ấy, con gái lại thấy sợ. Nỗi sợ ma mà bất kỳ một đứa trẻ mới lớn nào cũng trải qua. Nhất là khi quanh con gái, hai đứa em đã yên giấc và người lớn lại vắng nhà.

Bố đã cố gắng né tránh mọi lời mời, chỉ ra khỏi nhà khi ba đứa ăn uống xong. Thời gian bia bọt với bạn thân, giảm từ vô hạn định xuống còn vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ bao gồm cả đi và về. Nhiều bữa đến với các bạn, chỉ kịp uống vội vài lon bia rồi vội vã chia tay. Bởi ngồi chưa nóng chỗ, con gái đã nhắn.

Bố cũng như con, sau 12h đêm mới thực sự sống cho mình. Dọn dẹp việc nhà, kéo lại cái chăn cái gối cho các con, thay chiếc áo ướt đẫm mồ hôi cho nhỏ út, chuẩn bị những thứ lặt vặt cho sắp nhỏ đi học sáng hôm sau, đủ để chiếc đồng hồ nơi góc tường tíc tắc điểm những giây phút chào ngày mới.

Mệt mỏi ngồi dựa vào tường, vô tình đọc tin nhắn của con gái không gởi được, bố thấy xót xa.

Mẹ vắng nhà, con gái chợt một mình bước vào tuổi mới lớn. Những điều khó nói của trẻ dậy thì, con nhắn tin cho mẹ. Tin không đi được do sai số điện thoại, để những ngày đầu tiên giã từ tuổi thơ, con gái phải chịu đựng lẻ loi, một mình. Bố chẳng giúp gì được cho con, ngoài sự vụng về khi ngồi bệt bên đống băng vệ sinh phụ nữ, không biết loại nào sẽ hợp cho con trong số mấy chục loại đủ màu sắc, hình ảnh và ngôn từ chỉ dành cho phụ nữ. Bố chỉ giúp con được bằng cách chọn loại dầy nhất với hy vọng đúng. Chỉ tiếc là bố không thể giúp gì hơn được cho con về tâm lý. Con có thể có người cha tốt và tận tâm nhưng con vẫn rất cần một người mẹ, một người bạn cùng giới để tư vấn và chia xẻ những suy tư với con, trong những ngày tháng khó khăn đầu đời.

Mẹ sẽ về, con ạ. Bố tin như thế. Sớm thôi, con yêu quí. Sẽ rất sớm...

No comments:

Post a Comment