Thursday 20 December 2012

Sinh vật lạ

Nàng là gái đã có chồng còn anh, lòng thòng một vợ dại với đàn con thơ.

Vô tình gặp mặt trong bữa tiệc vẩn vơ nào đó. Hứng lên sau vài ly rượu, anh kể chuyện rôm rả cả bi lẫn hài. Nàng cười rúc rích ra vẻ am hiểu. Anh cúi mặt, cứ như ngậm ngùi về thân phận cơ cực của những nhân vật trong câu chuyện.

Anh giả vờ đấy. Làm gì còn người tốt trong cõi đời này, ngay cả anh cũng không là ngoại lệ. Cá sấu cũng đã cạn khô nước mắt, huống hồ anh, một trong những thằng họ lý tên thông?

Anh nhìn xuống gầm bàn, chỉ để thỏa mãn cái dục vọng thấp hèn: lén lút nhìn ngắm sự rung rung của cặp đùi mỗi khi nàng ban phát tiếng cười nắc nẻ. Sự chuyển động không theo một chu kỳ toán học của những đường gân thớ thịt không chỉ kích thích sự tò mò mà còn gợi lên những tưởng tượng bức bối của phần con, đang lấn át phần người, còn thoi thóp trong anh.

Bất chợt nàng chồm dậy, ghé tai, nói nhỏ: Em bắt đầu thấy thích anh! Giọng nàng đủ rõ để anh cảm nhận.

Anh chợt nhớ câu chuyện gà trống, gà mái thuở nào. Mái vừa chạy vừa sợ mình chạy nhanh quá, trống đằng sau đếch theo kịp nên tự nhủ lòng: đến chỗ quẹo, là dừng lại. Quãng chục năm trước, anh tự hào không bao giờ bỏ cuộc. Nhưng giờ này, anh, thằng rựa oai hùng năm nao, bắt đầu cuộc chơi rượt chờ, với tâm trạng: đến chỗ quẹo, là anh té.

Hình ảnh một thằng tóc muối tiêu, ngồi còng lưng bên mép giường, trước phòng tắm, trong nhà nghỉ, nhìn xuống thằng nhỏ dặt dẹo nước dãi, than thở (Nhìn mày sao tao nản quá!) đủ để đánh thức anh: cần ra đi đúng lúc.

Anh vẫn cần một ngôi nhà cuối mỗi ngày làm việc. Anh vẫn cần một bàn tay đờn bà, chăm sóc mỗi khi ốm đau. Anh vẫn cần nhìn thấy lũ nhỏ trưởng thành lúc bước vào tuổi xế chiều. Những cái đó, gái không có. Hoặc nếu có, gái cần những thằng dũng cảm hơn anh.

Anh giờ chỉ là một sinh vật gì đó, ăn tục nói phét và đái đứng.

Thursday 13 December 2012

Cu Đệch (5)

Đệch, từ hồi chuyển sang vị trí mới, lúc nào cũng đi ngoài đường, thỉnh thoảng tay nhặt lá rơi, chân đá sỏi, trông không khác thằng thần kinh là mấy. Thời gian thừa mứa, Đệch coi sách. Báo chí lề phải, hơn 700 tờ, đọc không xuể, đành lướt báo mạng, vừa lành vừa tiết kiệm... xèng.

Có một dạo, rộ lên tin các công dân, chẳng biết vi phạm gì mà cứ vào cơ quan công quyền với sức khỏe vật được trâu được chó, nhưng đến lúc ra phải có kẻ bó người khiêng... thẳng ra nghĩa địa. Hình chụp lúc tèo, trông rất kinh: tay chân thâm tím, hạ bộ te tua. Đọc xong, tắt mạng, đóng máy mà mặt vẫn xanh như đít nhái, dái sun như ngâm nước lạnh lâu ngày, khiếp không sao kể xiết.

Đệch lẳng lặng rút trong khe tủ, rút xấp giấy vàng ố được quấn cẩn thận trong lớp nylon cũ, mở trang thứ x của bửu bối 72 tuyệt kỷ võ lâm, gia truyền từ cụ kỵ. Đệch bắt đầu luyện những thế căn bản của công phu Liễm Âm Công: giấu hai hòn vào trong người, miễn nhiễm với các đòn đánh đá nhắm vào hạ bộ.

Đâu quãng nửa năm, cả gia đình đang ăn tối, mấy đứa nhỏ đùa nghịch, ồn ào. Chịu không nổi, Đệch định nhổm dậy tát thằng út một cái. Chợt thấy cái ghế gỗ mình đang ngồi gẫy sụm, bay vèo vào tường. Cả người Đệch sụp thẳng xuống đất. Trong cái sát-na định mệnh đó, Liễm Âm Công với 10 thành hỏa hầu chợt phát sinh. Đệch chỉ thấy đau vì xương chậu đập xuống đất, hai hòn đã kịp chạy vào trong, thoát khỏi sự dập nát trong tích tắc. Chén cơm rời khỏi tay, rơi chỗ nào không biết.

Định thần nhìn lại, thấy khọm già của Đệch, chân đỡ chén cơm, chân nhón gót. Chiếc ghế nơi mụ ngồi, toẹt cả 4 chân, cứ như bị ai dùng lực rất mạnh đè xuống.

Hoàn hồn, Đệch bỏ bữa, bước thấp bước cao lên lầu. Mở bí kíp, thấy trang thứ y bị xé mất. Theo mục lục, trang bị xé chứa đựng những thức luyện tập của công phu Vô Ảnh Cước.

Thảo nào, mụ vợ Đệch có thể thi triển tuyệt chiêu Vô Ảnh một cách nhuần nhuyễn đến mức không ai nhận thấy.

Một lần nữa, Đệch lại thấy mình đi sau vợ một bước. Nở nụ cười gượng gạo, Đệch tự an ủi: Thua vợ người mới sợ, vợ mình, nhiều khi đó lại là vinh dự...

Thursday 6 December 2012

Món quà hai mươi năm

Đi làm về, tranh thủ tạt qua ngân hàng, trễ mà các em vẫn tươi cười đón tiếp, rất chi là ấm cúng và chu đáo. 

Không như mọi khi, lần này mình dõng dạc: "Từ tháng này trở đi, tiền nhận ngày 25 hàng tháng, em mua dùm anh mười chỉ SJC. Còn dư, anh rút tiền mặt để xài dần."

Các em nhìn ngưỡng mộ. Thu nhập éođ gì mà mỗi tháng mua được một cây vàng bốn con chín, tiền xài dư dả, sau khi đã thực hiện đầy đủ nghĩa vụ thuế cho nhà nước và gia đình. Có thể không là đại gia, chưa phải là trung lưu nhưng chắc chắn cũng cỡ tiểu gia. Không là đỉnh của đỉnh thì là gì?

Mình thì thầm với cô nhân viên đang phục vụ: "Anh được như vậy trong thời gian sáu tháng."

"Còn sau đó thì sao hả anh?", cô bé ngạc nhiên hỏi.

Mình cười, trệu trạo, như đang nhai miếng cơm sống, nuốt không trôi mà nhai thì không đành: "Hai mươi năm làm việc, anh được nhận tiền thôi việc, một cục. Công ty không thể trả một lần, đành chia làm sáu tháng."

Nói nhỏ nhưng hình như ai cũng nghe thấy. Nụ cười và ánh mắt chia vui không còn nữa. Hình như chỉ còn sự thương xót.

Mình cúi mặt lẩm bẩm: "Hai mươi năm cày cuốc. Được như vậy, âu cũng là may mắn hơn người."

Chợt tiếng chuông điện thoại của ai đó vang lên, hào hùng: "Đảng đã cho tôi sáng mắt sáng lòng/ Trước như tuổi thơ tôi nào biết đường/ Máu tôi đỏ và tim tôi yêu nước/ Tôi chỉ biết là đêm tối mênh mông..."

Cô bé lắp bắp xin lỗi: "Của xếp em, kiêm bí thơ chi bộ!"

Mình kịp cảm ơn và đẩy cửa ra về. Bên ngoài, trời đã kịp xẩm tối. Lúc chầm chậm bước xuống thang, tai mình vẫn văng vẳng tiếng nhạc, buồn réo rắt, "Tôi chỉ biết là đêm tối mênh mông/ Đảng đã cho tôi sáng mắt sáng lòng...".

Xung quanh vẫn rất tối dù dưới ánh đèn đường, trắng nhạt, lay lắt...

Wednesday 5 December 2012

Bài viết của nguyên nhà báo Nhất Trương


(link đã nhúng vào tiêu đề)

Sau thất bại thê thảm nhục nhã tại  AFF Suzuki Cup 2012, sức ép dư luận đang dồn đổ hết lên huấn luyện viên Phan Thanh Hùng. Nhiều lời kết tội nặng nề và yêu cầu ông từ chức. 

Xin mạo muội gửi đến ông lời khuyên sau:

Không nên từ chức. Chỉ còn mấy ngày nữa là ông tròn 51 tuổi. 51 năm qua, trong sự nghiệp bóng đá của mình, ông cũng không bao giờ đi chạy chọt xin xỏ đảng, tổ chức và liên đoàn cho ông làm việc này chức nọ. Cái ghế huấn luyện viên trưởng đội tuyển quốc gia là do Liên đoàn bóng đá tự mời và ký hợp đồng với ông, tin tưởng chọn ông, giao nhiệm vụ cho ông. Ông chưa bao giờ từ chối hay thoái thác bất cứ nhiệm vụ nào tổ chức giao. Vì vậy, ông nên tiếp tục công việc như… 51 năm qua.

Thua. Nhục. Nhưng với trách nhiệm chính trị của mình, ông cũng đã xin lỗi rồi. Hà cớ gì phải từ chức?

Về phía Liên đoàn bóng đá Việt Nam, cũng không nên kỷ luật HLV Phan Thanh Hùng. Bởi kỷ luật mà không tính kỹ thì lại rối, mai kia là ân oán, thù hằn, đối phó, thành phe phái, rối nội bộ…

Không phải cứ thua, cứ yếu kém sai phạm, cứ thấy nhục tí là phê bình kiểm điểm. Bóng đá cũng như việc nhóm bếp lò vậy. Phải nhóm lên, tạo hơi ấm, khi đó củi khô củi ướt sẽ cháy hết.

Ấy mới là quan điểm, là phương pháp bóng đá nhân văn.
---------------------------------------------------------

Đọc bài thấy câu chữ hơi quen, bèn gúc, 2 kết quả như sau: