Saturday 13 October 2012

BỊ GẬY

BỊ GẬY

Chẳng phải quá lâu, mới vài năm trước, sự nghiệp làm và ăn tương đối phát đạt. Chăm chỉ cày đương nhiên có xèng. Hứng chí hội họp bia bọt, anh em tụ đông đủ, khí thế từ lúc sáng sớm đến tối mịt, vẫn còn vui.

Năm nay, cật lực ra đồng từ hừng đông, rã rời lết về đến nhà, vẫn đếch kiếm được hào nào. Nhậu nhẹt cũng từ đó, cắt giảm. Cuộc vui càng ngày càng hẻo, thiếu nhiều mặt anh hào.

Vợ thì thầm: Đại gia bây giờ mua đất ở nước ngoài, bỏ đi nhiều lắm. Mình nên bớt chi xài, dành dụm chút tiền, phòng khi trái gió trở giời.

Mình im lặng, suy tư. Lúc sau chạy ra chợ, xách về mấy thứ, vợ liếc mắt qua, kêu ầm lên: Anh lấy mấy cái của nợ đó về làm gì?

Mình đéo phải đại gia, cũng chưa có diễm phúc làm quân tử, sao phải phòng thân?

Mình cứ phòng bị gậy cho chắc ăn, tiểu nhân, nhẽ chỉ cần đến thế!


No comments:

Post a Comment