Saturday 13 October 2012

BỊ GẬY

BỊ GẬY

Chẳng phải quá lâu, mới vài năm trước, sự nghiệp làm và ăn tương đối phát đạt. Chăm chỉ cày đương nhiên có xèng. Hứng chí hội họp bia bọt, anh em tụ đông đủ, khí thế từ lúc sáng sớm đến tối mịt, vẫn còn vui.

Năm nay, cật lực ra đồng từ hừng đông, rã rời lết về đến nhà, vẫn đếch kiếm được hào nào. Nhậu nhẹt cũng từ đó, cắt giảm. Cuộc vui càng ngày càng hẻo, thiếu nhiều mặt anh hào.

Vợ thì thầm: Đại gia bây giờ mua đất ở nước ngoài, bỏ đi nhiều lắm. Mình nên bớt chi xài, dành dụm chút tiền, phòng khi trái gió trở giời.

Mình im lặng, suy tư. Lúc sau chạy ra chợ, xách về mấy thứ, vợ liếc mắt qua, kêu ầm lên: Anh lấy mấy cái của nợ đó về làm gì?

Mình đéo phải đại gia, cũng chưa có diễm phúc làm quân tử, sao phải phòng thân?

Mình cứ phòng bị gậy cho chắc ăn, tiểu nhân, nhẽ chỉ cần đến thế!


Tuesday 2 October 2012

GÁI

Bạn anh, gái, đẹp, thông minh, nhà có điều kiện nhưng lại lỡ thì. Nhìn gái, anh thấy rạo rực trong người, thế mà vẫn chẳng có một mống nào điền vào chỗ trống cho bạn anh. Không lẽ xã hội này, hết đàn ông chân chính?

Vừa đến văn phòng, tin nhắn rung cả máy. Anh vừa mở đọc: Rảnh không, cafe? vừa trả lời: Trưa làm chén cơm bụi, sáng nay họp. Gái hồi âm ngay tắp lự: OK.

Gái không thích ồn ào nơi quán cơm bình dân. Anh đành ghé nhà hàng nho nhỏ, toại lạc tầng cao nhất nơi khách sạn trung tâm thành phố. Chọn chỗ góc, anh bảo gái: Kéo phéc-mơ-tuy lên, mở cả buổi sáng thế đủ rồi. Gái câng câng mặt: Mỗi lần gặp ông, nó lại tự động hạ xuống, chứ tôi không bao giờ quên. Thiệt là hạnh phước cho anh, đến chim của gái nhìn mặt anh còn thích, không biết mặt anh là cái mặt gì?

Chuyện trò nhạt, cũng dăm ba lời bàn về thế sự... Gái nhờ anh tư vấn xem phòng ngủ của gái, treo rèm xanh nhạt nhưng ga giường, gái lại muốn màu hồng cánh sen... nói chung là không khí phòng phải nhẹ nhàng, nhưng khi bật đèn ngủ, phải khêu gợi. Anh có phải chồng gái đóe đâu mà nhận xét những việc rất ư là riêng tư như vậy. Nhưng gái chỉ tin mình anh.

Chưa về đến nơi làm việc, gái đã nhắn tin cảm ơn.

Có hôm chat, anh mạnh dạn hỏi: Định mua con xe phân khối lớn, bà cho mượn trăm củ, trả trong năm. Yên tâm, uy tín đầy mình. OK?

Gái không trả lời, thoát khỏi FB. Lúc sau, anh thấy mật thư: Ông chỉ có 1 củ, xài mấy chục năm, chẳng biết còn hay mất. Vay trăm củ, trả trong năm, tôi chưa gia đình, thấy hơi mệt nhưng chắc ông chẳng còn tồn tại đến tết? Sao lại liều mạng cho những việc vặt như vậy?

Anh im lặng. Có nhiều việc, anh chỉ làm kẻ rắc thính, để xem cá có cắn câu không? Nếu cắn, cá sẽ quẫy như thế nào? Nếu không, phải tìm xem cá thích mồi gì khác?

Nhưng với gái, anh bó tay. Mong gái sớm tìm được bến đỗ bình an!