Friday 23 September 2011

Một số ý hay từ các bài viết trên mạng

DN Nhà nước và những Titanic nội
Phan Thế Hải

Giờ đây, các lực lượng đệ tử của anh Ba, anh Tư đều là con cháu của cụ Yết cả. Năng lực đục đẽo của họ tỏ ra không kém gì cụ Yết Kiêu thời Trần, thậm chí còn vượt trội. Nếu không có chiến hạm quốc doanh, họ lấy đâu ra đất để thi thố tài năng? Bởi thế, họ phải nhất trí cao với các anh về tính chủ đạo của quốc doanh, nhờ đó mới có những chiến hạm vĩ đại như Vinashin, như EVN…

Sự độc tôn lãnh đạo khiến con cháu cụ Yết ngày càng có điều kiện nâng cao tay nghề. Các chiến hạm của anh Ba, anh Tư cứ bịt chỗ này lại rò chỗ kia, tiền thì chảy vào túi riêng còn tàu thì không chịu nổi. Bởi thế, dẫu các nguồn lực quốc gia đều được ưu ái cho các DN nhà nước nhưng doanh nghiệp nhà nước vẫn cứ chìm đều. Khi đại hội đại hiếc, lấy ý kiến ý kiếc, chẳng thằng nào chịu nói thật. Ngu gì lại nói thật, nói thật chỉ được cái sướng miệng. Vì lẽ đó kinh tế quốc doanh vẫn cứ phải chủ đạo, con cháu cụ Yết vẫn có việc đều đều.



Lời cuối cho Bauxite
Nguyễn Quang Lập

Làm  Bauxite Tây Nguyên chẳng được cái gì, thiệt hại về kinh tế, ô nhiễm về môi trường, nguy hiểm về quân sự, đến đứa con nít cũng biết. Vậy người ta có đóng cửa Bauxite Tây Nguyên không? Không, không bao giờ, không đời nào. Cũng như Vinashin, người ta sẽ chèo chống đến cùng giữ cho được Bauxite Tây Nguyên. Vì sao ư, quá dễ để có câu trả lời. Nhưng như một ông quan đã than thở với mình:  nói ra dễ bị tù tội lắm em ạ, ai dại. Mình cũng chả dại, vì thế mình mới viết lời cuối cho Bauxite, coi như ai điếu cho cái thời  mình đang sống vậy.

“Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh”, kinh thì kinh thật nhưng chắc là không còn xa nữa đâu.


Ngồi nhà xem phim, đọc sách nghĩ lung tung
Bùi Thanh Hiếu
http://nguoibuongio1972.multiply.com/journal/item/400/400


Phim Bố Già thực sự không hẳn chỉ là những tay maphia giết người, buôn lậu, bảo kê. Mà còn liên quan nhiều đến chính trị. Chẳng hạn đoạn Mai Cơn ôm tiền sang Cu Ba đầu tư. Lúc này chính quyền độc tài Cu Ba sắp sụp đổ , bọn quan chức chính phủ đang cố gắng bán tống  bán tháo những bất động sản lớn để ôm tiền chuồn. Trên đường đi qua các phố ở Cu Ba, Mai Cơn nhìn thấy một du kích giật bom cảm tử giết chết một tên cảnh sát.

Mai Cơn đặt câu hỏi với chính khách Cu Ba rằng, các ông trả rất nhiều tiền, nuôi nhiều cảnh sát. Những người cảnh sát này thực sự chiến đấu chỉ vì tiền. Thế còn du kích thì ai trả tiền cho họ mà họ dấn thân hy sinh như vậy. Nếu người ta chiến đấu không vì tiền, thì chuyện các ông tồn tại được bao lâu đáng phải nghi ngờ.


Xăng và Vương Đình Huệ
Osin Huy Đức 
http://www.facebook.com/notes/osin-huyduc/x%C4%83ng-v%C3%A0-v%C6%B0%C6%A1ng-%C4%91%C3%ACnh-hu%E1%BB%87/265896390100263


Một Bộ trưởng như ông Vương Đình Huệ không nên tiếp tục dùng tài năng của mình để “ăn thua” từng đồng với các đại gia. Việt Nam đã cam kết “kinh tế thị trường” với WTO, Nhà nước không thể “điều hành giá” như thế này mãi được. Có lẽ ông Huệ cũng biết, với năng lực chi phối của các đại gia quốc doanh, cấp thứ trưởng, thậm chí bộ trưởng, chỉ là tép riu. Cạy cửa Vương Đình Huệ không được thì họ sẽ mở những cánh cửa cao hơn. Không những cần mua xăng giá rẻ, người dân còn muốn chứng kiến một Vương Đình Huệ không bị tẩm xăng đốt cháy.


Các anh nằm, hiu quạnh cạnh đường biên
Mai Thanh Hải

Trong từng giai đoạn, người ta có thể phải giả bộ quên một số sự kiện, quãng thời gian, để giữ hòa khí, đảm bảo lợi ích quốc giá. Thế nhưng có 1 điều chắc chắn, người ta không thể chôn vùi được lịch sử - nhất là sự kiện, thời gian lịch sử đó phải đổi bằng máu của hàng vạn người đã ngã xuống, vì độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ.

Người Việt vốn trọng tình nghĩa, nhớ ơn nguồn cội và trong mỗi người, đều thấm đẫm đời sống tâm linh. Người ta có thể nhịn ăn, nhịn mặc để xây mồ mả cho người đã khuất, sao cho đàng hoàng, to đẹp, khói hương giỗ chạp mồng một, ngày rằm... cũng vì tâm niệm "trần sao, âm vậy".

No comments:

Post a Comment